Quái lạ thật, nhưng Cố Triều Ngọc cũng không truy hỏi, lần này trung tâm là người sống nội tâm, nói không chừng lại nghĩ đến chuyện gì đó. “Điện hạ lau người đi, nô tài giúp điện hạ bôi thuốc.”
Du Văn Cẩn “rầm” một tiếng ngẩng lên khỏi nước, vài sợi tóc bị nước thấm ướt rơi lả tả dính lên cổ, càng làm làn da trắng mịn như ngọc của hắn nổi bật hơn.
Có lẽ vì trong lòng rối loạn, động tác của Du Văn Cẩn cũng không hề cố ý quyến rũ. Cố Triều Ngọc nhìn thấy mà cảm giác như Du Văn Cẩn đang chà sát một khối thịt heo chết, khô khốc, lại cực kỳ dùng sức.
Tiểu bạch hoa này không thể nào giữ vững hình tượng yếu đuối mong manh à? Nhưng mà, Cố Triều Ngọc thân là một thái giám chó má, cũng không thể làm gì khác hơn là nhìn mà nuốt giận.
“Điện hạ nằm lên giường đi.”
Khi Cố Triều Ngọc nói ra câu này, cậu đã có thể tưởng tượng được tình huống lúc ấy đáng khinh cỡ nào. Cậu nghĩ Du Văn Cẩn chắc chắn sẽ mặc quần đi? Dù sao thịt trên mông cũng nhiều, cũng không bị bầm dập gì… Nhưng Du Văn Cẩn lại không, vừa nghe lời Cố Triều Ngọc nói liền cứ trần truồng mà nằm sấp lên giường.
Cố Triều Ngọc trong chốc lát lại nảy sinh cảm giác không thể xuống tay, sững người hai giây rồi lấy một mảnh vải phủ lên mông thiếu niên, sau đó mới hỏi hệ thống 666: “Trung tâm năm nay bao nhiêu tuổi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play