Tường đỏ ngói xanh, đêm qua vừa rơi một trận tuyết, đọng lại dày đến nửa thước. Giới văn nhân nghèo túng bên ngoài cung, nhân cơ hội này mà ngâm thơ làm phú, không quên bóng gió chỉ trích triều đình, cố ý khoe mẽ phẩm hạnh đạo đức của bản thân. Mở đầu thơ thì mắng đôi câu nhắm vào vị đại thái giám già nắm giữ triều chính bên cạnh lão hoàng đế, tiếp theo lại khóc than ba lượt cho số phận tài hoa nhưng lận đận của mình.
Nhân vì trận tuyết này, các cung nữ còn phải dậy sớm hơn bình thường, nhất định phải quét sạch lớp tuyết trên đường trước khi đại tổng quản đi qua.
Có một cung nữ cho rằng mình cao quý hơn người, không thèm để ý đến việc trong tay, kéo theo vạt váy, chậm rãi bước qua ngạch cửa, canh đúng thời cơ--
“Ai nha!”
Cố Triều Ngọc: “……”
Tiểu cung nữ này còn có thể ngã một cách quá lố hơn chút nữa không? Dáng vẻ này rõ ràng là cố tình làm trò. Cậu không thể hiểu nổi, liền quay sang hỏi hệ thống 666 vốn chẳng hợp thời với thế giới cổ đại: ‘Nàng đang quyến rũ ta? Nhưng ta là thái giám mà… Chẳng lẽ nàng đã biết ta là thái giám giả?!’
666 giữ bình tĩnh, đáp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT