Kiều Thịnh bỗng nhiên nhớ ra chưa đút Lý Mộ uống bột Tam Thất, tỉnh lại cũng tốt, có thể tự uống, nhưng nhìn vẻ mặt khi uống của anh, có lẽ mùi vị không được ngon lắm, cho nên cô vẫn cố gắng giữ gìn sức khỏe, nếu không bị bệnh người chịu khổ là mình.
Lúc dọn dẹp ổ cho thỏ mẹ, Kiều Thịnh cảm thấy thỏ con này hình như lại lớn hơn, sau khi thương lượng với thỏ mẹ, cô bế một con ra để Lý Mộ sờ, Lý Mộ nói với cô thỏ con lớn rất nhanh, ba bốn tháng là phát dục, có thể mang thai, hơn nữa chúng sinh sản cực kỳ nhanh, nếu không muốn nhiều thỏ con như vậy, tốt nhất nên nuôi riêng chúng, còn về hai con chim kia, anh cũng xem thử, một con trống, hai con mái.
"Vậy nếu đều là anh chị em, sinh con có bị tàn tật không?" Kiều Thịnh chọc chọc tai thỏ con.
"Ừm. . . Chắc là có, cho nên sau này có cơ hội bắt một con thỏ rừng đực về, đến lúc đó phối giống là được rồi, những con thỏ con này lớn lên thì tách riêng trống mái ra, đừng nuôi chung." Chuyên gia phổ cập kiến thức Lý Mộ lên sàn.
Còn về ba con chim kia có phải là cùng một ổ hay không, chỉ có thể hỏi con chim biển vất vả ăn trộm trứng rồi đưa trứng đến, ý của Lý Mộ là cần nhiều chim con hơn, để chúng đẻ, nếu không cần thì để gà mái đẻ trứng là được, dù sao bọn họ cũng có thể ăn trứng.
Kiều Thịnh yên lặng nghe hết, vẫn là Lý Mộ biết nhiều hơn, nếu anh không đến, nói không chừng sau này trên thuyền sẽ có rất nhiều chim tàn tật và thỏ con thiểu năng.
Để chuẩn bị cơm cho buổi tối, cô nhào bột trước, chờ buổi tối hấp hai mươi cái bánh bao, lần đầu tiên hấp, bột hơi không nở, bánh bao hấp ra hơi bị cứng, không được mềm xốp, Kiều Thịnh bẻ một ít, tự nếm thử, lại đưa cho Lý Mộ nếm thử, cả hai đều cảm thấy có thể ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT