Cô thu neo, mặc áo mưa, đội nón lá, Kiều Thịnh võ trang đầy đủ nhảy xuống thuyền, gỡ sợi dây buộc vào đá. Trở lại thuyền, cô chờ con thuyền rời khỏi đảo.
Nhưng hướng gió bây giờ thổi vào đảo, cho dù không còn dây thừng và neo, con thuyền vẫn không thể rời khỏi bờ, vẫn va vào đá liên tục.
Lúc này Kiều Thịnh cảm thấy mình chắc chắn đã bị điên. Rõ ràng biết thời tiết xấu, nhưng vẫn không rời đi sớm, bây giờ muốn đi cũng không được.
Đứng trên mũi thuyền, nhìn những tấm ván bè nổi bị va đập liên tục, dần dần nứt nẻ, Kiều Thịnh quyết định tự cứu mình, cứ đứng chờ gió đổi hướng không phải là cách.
Cô lấy từ rương đựng đồ vài tấm ván gỗ và vài cây tre dài, cô dùng tre chống vào đá, cố gắng đẩy thuyền ra khỏi bờ. Kiều Thịnh cảm thấy mình đã dùng hết sức lực.
Cứ thế từng chút một chống cây tre di chuyển, mưa quá lớn, cô không biết mình đã di chuyển bao xa, bao lâu. Dần dần, không còn nghe thấy tiếng bè nổi va vào đá nữa.
Cho dù trên bầu trời giăng đầy mây đen, nhưng khi mặt trời mọc lên, vẫn có một chút ánh sáng le lói từ kẽ mây. Mấy tiếng đồng hồ này, Kiều Thịnh cảm thấy mình sắp kiệt sức, mà cuối cùng cô cũng từ từ di chuyển thân thuyền ra hòn đào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play