Lời anh ta nói chính là Tống Hạo quá đáng, rõ ràng lúc yêu cầu đóng phí bảo kê đã nói tỷ lệ cá lớn cá nhỏ không được vượt quá 2:1, nhưng giờ trả lại toàn là cá nhỏ, chẳng phải coi bọn họ là những người chơi ngốc sao.
Trước đây không thu mua quặng bắt buộc, bọn họ còn có thể giao dịch với Kiều Thịnh, hoặc đăng lên hệ thống giao dịch đổi lấy một số nguyên liệu, giờ thì tốt rồi, rõ ràng là coi bọn họ như lao động miễn phí, lại còn không cho ăn no nữa.
"Nói thật, nhìn tính tình của Dư Xuyên, tôi đột nhiên có chút hiểu lý do tại sao đám người Tống Hạo không muốn đội thuyền chỉ toàn nam giới." Chuyện này xảy ra vào buổi chiều, đám Kiều Thịnh đang bận rộn trên boong thuyền, nhìn thấy hết toàn bộ.
Thợ đào mỏ Hạ Bắc Bắc về tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo sạch sẽ, vừa ăn trái cây Kiều Thịnh đã ướp đá sẵn, vừa nói: "Cũng không hẳn, chị Kiều, chỉ có Dư Xuyên là ngoan ngoãn thôi, đổi lại là chúng ta, không cần bọn họ ra tay chúng ta đã xông lên rồi?"
"Đúng vậy, đổi lại là chị cũng không chịu được, đúng là có chút bắt nạt người ta, nghe nói Dư Xuyên còn tìm được họ hàng của mình nhờ kênh thế giới. Bây giờ hai người bọn họ làm việc cật lực cũng vì người nhà bên đó thực sự khó khăn." Kiều Thịnh đặt mình vào vị trí của bọn họ suy nghĩ một chút, thực sự không thể chịu nổi.
Nhưng quy định này đối với đám Kiều Thịnh cũng có một số lợi ích, trước đây trong số những người chơi giao dịch có vài người đến để chiếm tiện nghi, vì Kiều Thịnh luôn luôn không soi món kích thước hay loại quặng, nhưng khi đối phương dùng than đá giả làm quặng, muốn đổi thức ăn thì bị cô từ chối.
Có lẽ cũng vì mấy người đó, nên đám người Tống Hạo mới biết chuyện giao dịch riêng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT