Cô ấy đưa cái túi đeo chéo màu xám nhạt cho Kiều Thịnh, cái màu đen cho Lý Mộ, tiện tay còn đưa cho mỗi người một cái ví tiền cùng màu. Nhận được túi, Kiều Thịnh khá ngạc nhiên, bọn họ không ngờ Hạ Bắc Bắc lại làm thêm hai cái túi đeo chéo dung tích lớn, giờ thì được rồi, “lên đời” hẳn.
Đặc biệt là Kiều Thịnh, từ cái ba lô 15 ô chuyển sang túi đeo chéo 80 ô, cái ví nhỏ cũng 30 ô, lớn hơn cái cô thường đeo nhiều.
Đang định cảm ơn Hạ Bắc Bắc và đưa nguyên liệu cho cô ấy thì cô gái lại không vui, cứ la lối Kiều Thịnh không coi cô ấy là bạn, chỉ có chút đồ này mà cứ cảm ơn rồi lại đưa vật tư làm gì, bọn họ không phải là đồng đội giúp đỡ lẫn nhau sao. Hằng ngày cô ấy chạy sang đây ăn ké mà cũng không thấy ngại ngùng gì, sao chị Kiều lại khách sáo như vậy.
“Được rồi, vậy chị không khách sáo nữa. Đến khi hoàn thành phụ bản hòn đảo này, đợi chúng ta lại ra biển chị sẽ nấu cho em một bữa thịnh soạn.” Kiều Thịnh đeo túi lên, nhưng khi đeo ví nhỏ thì phát hiện game báo lỗi.
Nghiên cứu một lúc, hóa ra mỗi người chỉ được mang hai cái túi, cái túi đeo tay của bọn họ đã ảnh hưởng đến việc đeo ví nhỏ.
Tuy túi đeo tay rất tiện lợi, nhưng dù sao cũng nhỏ hơn ví nhỏ nhiều. Không cần suy nghĩ, hai người bọn họ tháo túi đeo tay xuống, vũ khí và đồ dùng cá nhân bên trong đều bỏ vào ví nhỏ.
Nhưng Kiều Thịnh vẫn quen với vị trí của túi đeo tay, tìm vải và kim chỉ, may thêm dây vào ví nhỏ, có thể buộc trực tiếp vào cổ tay, lấy nỏ ra thử, khi đeo nỏ vào cổ tay trái vẫn có thể lót một lớp, đỡ phải đeo trực tiếp vào cánh tay, rất đau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT