Buộc neo hai con thuyền xuống, ba người vào khoang thuyền của Kiều Thịnh bắt đầu phân chia đồ đạc, tiện thể ăn luôn cơm trưa, đồ cần mang đi cũng là bánh mì trứng kèm thịt kho và rau sống, cơm trưa cũng ăn cái này.
Thuốc mê do Lý Mộ chế tạo, phần lớn đều để trong túi đeo tay của anh, lại cho vào túi của Kiều Thịnh và Hạ Bắc Bắc một ít, phòng khi có chuyện ngoài ý muốn, lạc nhau, cũng không đến nỗi trong tay không có gì, dầu gan cá mỗi người một chai, thêm một chai Bách Bảo Đan.
“Chị Kiều, thuốc của các chị đầy đủ quá, loại dầu gan cá này em chưa từng tìm thấy bản vẽ chế tạo, bản vẽ chế tạo Bách Bảo Đan thì em tìm thấy rồi, nhưng lúc đó đã là mùa đông rồi, thuyền của em không có phòng ấm, hoàn toàn không thể trồng tam thất, quả thật là nhìn mà tiếc nuối.” Hạ Bắc Bắc sờ Bách Bảo Đan cảm thấy rất mới lạ.
“Dầu gan cá gì đó đều là Lý Mộ tự chế, cho nên đến bây giờ em cũng chưa vớt được cũng bình thường. Cái này là dùng gan cá mập, nguyên liệu yêu cầu hơi khắt khe, không dễ thao tác, hiệu quả cũng gần giống Bách Bảo Đan, khác nhau là một cái là dầu, một cái là bột, bọn chị luôn mang dầu gan cá hoàn toàn là vì nó dễ uống, Bách Bảo Đan quá mất công, nhưng nếu bị thương trong người, viên thuốc màu đỏ trong Bách Bảo Đan rất hữu dụng.” Kiều Thịnh còn hướng dẫn cô ấy, lấy ra một viên thuốc bảo vệ tính mạng màu đỏ nâu bên trong bình thuốc bụi Bách Bảo Đan, bảo cô ấy nhớ kỹ.
Hạ Bắc Bắc thò đầu nhìn, liền bảo Kiều Thịnh cất đi, rồi bắt đầu phân phát vũ khí trang bị mình làm.
Hiện tại đối với bọn họ, áo giáp bảo vệ ngực trước và sau và mũ bảo hiểm đều là vật dụng cần thiết, cái mũ bảo hiểm này đội lên, ngay cả chỗ cả cũng có thể bảo vệ được, nói đến điểm duy nhất không an toàn lắm là để tầm nhìn đủ rộng, vị trí mắt bảo vệ không đủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT