Kiều Thịnh thở dài, hồi tưởng lại khi đó cô còn cho rằng giáo viên thật ngốc, hóa ra người ngốc chính là cô. Nếu Lâm Hải Dương không đến gây chuyện, thì mỗi người đều sống yên ổn chỗ của mình đi. Cậu ta tự mình lênh đênh trên biển cũng không dễ dàng gì.
Sau bữa tối, hai người không nỡ lãng phí thời gian, mặc áo bông xuống tầng xử lý một ít vật tư. Kiều Thịnh đi trước cho động vật ăn. Lần này thức ăn đơn giản hơn nhiều, thỏ ăn củ cải, gà vịt ăn hạt ngô, gấu con Tiểu Cà Sa vẫn còn là bệnh nhân nên được ăn tốt hơn, có thịt cá mập và khoai lang.
Lúc xử lý vật tư, cô mới nhớ ra hỏi Lý Mộ: “Không phải nói gấu sẽ ngủ đông sao? Sao con gấu nhà chúng ta lại khác biệt, ngoài việc lười ra thì không có dấu hiệu nào muốn ngủ đông cả.”
"Tiểu Cà Sa không thiếu ăn thiếu uống, ngủ đông làm gì? Gấu ngủ đông là vì không có gì để ăn, giảm trao đổi chất mới buộc phải ngủ đông. Cô mỗi ngày đều cho nó ăn hai ba bữa, nó cần ngủ đông à?" Lý Mộ bị cô hỏi đến mức sững sốt, giải thích sơ lược về cơ chế ngủ đông của gấu.
"Được rồi, hiểu rồi. Sau này nhà hết lương thực, sẽ cắt khẩu phần của Tiểu Cà Sa trước, dù sao nó cũng có kỹ năng ẩn, chắc cũng không ngại kích hoạt." Tiểu Cà Sa bị Kiều Thịnh bế ra khỏi ổ để cho ăn, rõ ràng động tác nhai của nó dừng lại một chút, hai con ngươi đen láy đảo qua đảo lại nhìn cô rồi nhìn Lý Mộ, sau đó tiếp tục gặm miếng thịt cá mập trên móng vuốt.
Kiều Thịnh nghiêng đầu nhìn thấy cảnh này, nhỏ giọng hỏi Lý Mộ: “Nhóc con này hiểu được tiếng người à? Đôi mắt nó đảo quanh như đang nghe lén chúng ta nói chuyện vậy.”
Lý Mộ quan sát Tiểu Cà Sa một lúc, phát hiện hình như nó thực sự hiểu được lời bọn họ nói, đặc biệt là những câu nói về việc không cho ăn. Chỉ cần nói đến, đôi tai đen nhỏ của nó sẽ lập tức dựng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play