Tưởng Giai Ngọc suýt chút nữa đã lao ra ngăn cản đám côn trùng chết tiệt này. Mảnh ruộng đó là do cô ấy tỉ mỉ gieo trồng, chăm bón từng chút một, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã bị phá sạch! Từng cây từng cây, tất cả đều bị đám trời đánh này hủy hoại!
Cô ấy tức đến mức không nỡ nhìn nữa.
Đám côn trùng lỡ phun lửa cũng ngơ ngác không kém. Lửa bén trúng cả đồng bọn, khiến chúng bị chính đồng loại đập cho một trận tơi bời, bị đuổi ra ngoài, không được ăn rau, chỉ có thể gặm đám cỏ dại chẳng ai thèm đụng tới, ánh mắt đầy ghen tị nhìn những kẻ vẫn còn được lựa chọn thức ăn ngon lành.
Tưởng Giai Ngọc hả hê: Đáng đời! Không nghe lời thì đáng bị đánh!
Vân Oản đổi góc quay, nhưng cảnh tượng trong các ruộng khác cũng không có gì khác biệt.
“Lãnh chúa, cô có thấy không? Dường như sau khi ăn rau của hành tinh chúng ta, tộc côn trùng không còn hung bạo nữa thì phải?” Kiều Nguyệt lên tiếng.
“Đúng vậy!” Tưởng Giai Ngọc nhớ lại lúc ban đầu thấy tộc côn trùng, chúng vô cùng khát máu, thậm chí còn tự giết hại lẫn nhau. Thế nhưng giờ đây, khi đối diện với đồng loại phạm lỗi trong ruộng rau, chúng lại không ra tay hạ sát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT