Bản lĩnh của một người sẽ dần bị bào mòn khi chịu đựng sự hành hạ của xã hội. Lục Nhiên không phải kẻ quá cứng đầu, chẳng bao lâu sau, anh ta đã mất đi khí thế, giọng nói cũng yếu đi rõ rệt:
“Vân Oản, cô không sợ tôi báo chuyện này lên Quân Hoàng sao? Cô to gan thật đấy, dám dùng tư hình với thượng tướng Đế quốc, cô có muốn ngồi tù không?!”
“Thượng tướng.” Vân Oản chậm rãi đứng dậy, tiến đến gần để thưởng thức bộ dạng thảm hại của Lục Nhiên. “Sao có thể gọi là tư hình được chứ? Tôi đang giúp anh chữa bệnh mà! Sao anh lại không hiểu tấm lòng tốt của tôi nhỉ?”
Trong phòng chỉ có ba người bọn họ. Lục Nhiên không đánh lại được Giang Địch, cũng chẳng thể cầu cứu ai. Gò má anh ta đau đến mức nước mắt sinh lý trào ra, còn Vân Oản thì ung dung như thể không hề sợ hãi bất kỳ lời đe dọa nào của anh ta. Cuối cùng, anh ta chỉ còn một con đường duy nhất, cúi đầu trước Vân Oản.
“Dừng! Tôi nói! A! Tôi bảo dừng rồi mà, sao vẫn đánh tôi?!” Lục Nhiên ấm ức hét lên.
Nhận được cái gật đầu ngầm của Vân Oản, Giang Địch buông anh ta ra. “Xin lỗi, quen tay rồi.”
Tất nhiên, anh ta chẳng hề có ý xin lỗi. Chỉ là nhìn Lục Nhiên ngứa mắt, nên nhân cơ hội này mà đánh thêm vài cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play