Ánh trăng treo cao cuối chân trời, thật lớn và sáng, xung quanh mây mù lượn lờ như phủ một lớp sa mỏng, nhưng vẫn không thể che đi ánh trăng lạnh lẽo tràn ngập, rơi xuống khắp không gian.

Trước khung cửa sổ sát đất trong suốt, phản chiếu lại một hình ảnh mờ ảo.

Bóng người quyện lấy nhau.

Một cô gái với thân hình mảnh mai, lưng dán chặt vào lồng ngực rắn chắc đầy nam tính phía sau. Làn da non nớt, trắng mịn của cnổi bật lên sắc hồng mị hoặc. Đôi tay dài, xương khớp rõ ràng của người đàn ông như có ma lực, chậm rãi lướt dọc theo từng đốt ngón tay mềm mại của thiếu nữ.

Ngay sau đó, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nặng nề đặt lên mặt kính pha lê.

“Ưm…”

Hạ Nam Chi khẽ bật ra một tiếng nức nở.

Trong hơi thở vương mùi hương thanh mát, bóng tối xung quanh như quấn lấy cả hai người, từng đợt từng đợt dục vọng hoang dã, nguy hiểm nhưng quyến rũ, quen thuộc đến mức khiến người ta không thể thoát ra.

Cô khẽ mở hàng mi ướt át, ánh mắt chạm vào mặt kính trong suốt đang treo lơ lửng trước mắt, và cả ánh đèn rực rỡ phía dưới – thành phố hoa lệ, rực rỡ như mộng. Tựa như chỉ cần một sơ suất, cô sẽ rơi thẳng xuống hồng trần đầy cám dỗ kia.

Ngũ quan dường như bị điều khiển bởi một sợi dây vô hình, cô không thể khống chế được ánh nhìn, hoảng hốt nhận ra bóng người phía sau in trên mặt kính.

Những giọt nước nóng bỏng trượt dọc theo quai hàm anh, nhanh chóng lướt qua xương quai xanh và đường cong cơ bụng lạnh lùng mà gợi cảm.

Hạ Nam Chi không kìm được muốn nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia.

Nhưng không ngờ, một bàn tay mang hơi lạnh với làn da như ngọc lại phủ lên mắt cô.

Hạ Nam Chi không khống chế được mà bị đưa về lại tư thế ban đầu. Hàng mi khẽ run lên, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô đã thấy được nốt ruồi đỏ quen thuộc nơi tay anh.

Tựa như một ngọn lửa giữa trời tuyết, làm tan đi lớp băng lạnh, mang theo chút hơi ấm, khơi dậy những ký ức đã chôn giấu trong lòng cô từ lâu.

Hạ Nam Chi bừng tỉnh từ giấc mơ, lập tức bật người ngồi dậy.

Theo chuyển động, chiếc chăn mỏng màu vàng kim trên vai trượt xuống, lượn theo đường cong cơ thể, ánh lên làn da trắng ngần như ngọc, tựa như phát ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối.

Lộ ra bên trong là bộ váy dài hở lưng, để lộ tấm lưng trần nõn nà. Lúc này, làn da tuyết trắng của cô vì hơi nóng mà nhuốm lên sắc hồng phơn phớt.

Cô mở to mắt, nhìn quanh bốn phía.

Bức tranh sơn dầu giả treo trên tường khách sạn hiện ra trước mắt. Vài giây sau, cô mới nhẹ nhàng thở phào.

Thì ra chỉ là mơ.

Hạ Nam Chi dường như vẫn chưa ngủ đủ, lại ngả người nằm xuống ghế sofa.

Ngay sau đó…

Tiếng mở khóa cửa vang lên.

“Nam Chi.”

Là giọng quản lý của cô – Đàm Tụng.

Trong tay anh ấy cầm chiếc váy dạ hội chuẩn bị cho sự kiện tối nay. Vừa bước vào phòng khách, điều đầu tiên anh ấy nhìn thấy là cô thiếu nữ xinh đẹp đang lười biếng nằm trên sofa. Đôi mắt cô hơi khép hờ, hàng mi cong như cánh bướm, quanh người phảng phất mùi hương hoa hồng mát lạnh.

Đàm Tụng sững người một thoáng, rồi tiếp tục gọi: “Đại mỹ nhân?”

Vẫn không có phản ứng.

Anh bước nhanh vài bước đến gần, cúi người xuống, nói khẽ bên tai cô:

“Em lên hot search rồi đấy.”

Hàng mi của Hạ Nam Chi khẽ run lên, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt. Cô nghiêng người tựa vào ghế sofa, ngón tay mềm mại xoa nhẹ giữa chân mày, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi:

“Em? Hot search?”

“Anh Tụng, anh thấy có ai là diễn viên tuyến mười tám mà cũng có thể lên hot search chưa?”

Hạ Nam Chi chỉ mới debut hơn một năm, vẫn là tân binh chưa có tên tuổi, không có chú ý cũng chẳng có scandal. Lên hot search quả là chuyện như mơ giữa ban ngày.

Cho nên, Ccho rằng Đàm Tụng chỉ đang đùa để gọi mình tỉnh dậy.

Cô cũng không để trong lòng.

Lúc này, Đàm Tụng đưa điện thoại tới trước mặt cô, màn hình sáng bóng như gương phản chiếu rõ ràng dòng hot search đang nằm trên top Weibo: #Bùi Diệu Hạ Nam Chi - Tiên nữ xứng đôi#

Hạ Nam Chi cụp mi, hàng lông mi dài khẽ run.

Cô nhíu mày, bình thản hỏi:
“Bùi Diệu là ai vậy?”

Đàm Tụng hít sâu một hơi: “Trong bộ phim cổ trang vừa công chiếu vào mùa hè năm nay, là Bùi Diệu đóng vai bạch nguyệt quang sống không quá ba tập phim của em đó. Lúc ấy còn bị tài khoản marketing cưỡng ép ghép đôi làm nổi tiếng cả một thời gian, chuyện này em quên hết rồi sao?!”
 

Hạ Nam Chi vất vả lắm mới lục lọi được chút ký ức về người này trong đầu.

“Là cái anh chàng phải đánh một lớp phấn dày hai cân mới chịu lên ống kính quay phim ấy hả?”

Đàm Tụng nghẹn họng: “…”

Ừm, thật ra cũng không sai.

Nhưng người ta là đỉnh lưu đó! Là đỉnh lưu!

Trong trí nhớ của em, hình tượng của người ta chỉ như vậy thôi sao???

Hạ Nam Chi thì hoàn toàn chẳng bận tâm đến vẻ mặt bất lực của người đại diện, cô mở phần bình luận ra xem. Đập vào mắt là hai dòng bình luận nổi bật:

Bình luận sôi nổi thứ nhất: Diễn viên tuyến mười tám như Hạ Nam Chi mà cũng mon men tới cọ nhiệt anh trai nhà tôi sao?

Bình luận sôi nổi thứ hai: Bùi Diệu không xứng với Hạ Nam Chi.

Đàm Tụng vừa định giải thích, vừa an ủi:
“Thật ra hot search lần này cũng không hẳn là xấu. Dù sao bộ phim đó sắp chiếu lại, em thì đã nửa năm không nhận được bất kỳ lịch trình nào. So với việc chẳng có tên tuổi gì, bị buộc chặt với một đỉnh lưu như Bùi Diệu cũng coi như là có nhiệt độ rồi…”

Vừa nói, vừa định tận dụng cơ hội để khích lệ lòng cầu tiến trong cô:

“Em bây giờ hồ ly đấy, nhưng đâu phải cả đời hồ. Chờ mình đóng thêm vài bộ, có tiếng tăm…”

Chưa nói xong, Hạ Nam Chi đã như thể tự động lọc bỏ phần còn lại của câu, mắt cô dừng lại ở bình luận số 2.

Ừ?

Chỉ là đỉnh lưu thế này, đúng là không xứng với tiên nữ như cô thật.

Vị cư dân mạng này đúng là có con mắt tinh đời.

Nghĩ đến đây, Hạ Nam Chi bình thản đưa ngón tay trắng nõn thon dài ra bấm like cho bình luận đó.

“Gì cơ???”

Đàm Tụng đang theo dõi động thái của cô thì suýt nhảy dựng, vội vàng giật lại điện thoại, định gỡ like nhưng đã quá muộn.

“Chết tôi rồi chết tôi rồi!” Anh ấy kêu rên.

Quả nhiên.

Fan của Bùi Diệu như phát điên, bắt đầu tấn công Hạ Nam Chi trên diện rộng.

“Đúng rồi đấy, còn không mau lên Weibo đăng bài xin lỗi đi!”


“Like cái bình luận xúc phạm đỉnh lưu nhà người ta là muốn gì?”

Đàm Tụng run rẩy định thao tác.

Ngay giây tiếp theo.

Hạ Nam Chi lại giật lại điện thoại lần nữa, giọng đều đều, bình tĩnh:
“Like thì like thôi, có gì mà túng quẫn thế.”

Cô còn ung dung an ủi anh ta một câu:
“Dù sao cũng là diễn viên hạng mười tám, còn có thể rớt xuống đâu được nữa?”

Muốn sảng thì phải sảng tới cùng.

Đàm Tụng nghẹn đến muốn nội thương. Anh nhìn cô — tiểu hồ ly tự tin ghê gớm.

Đừng thấy Hạ Nam Chi có một gương mặt cổ điển như bước ra từ tranh thủy mặc, chứ cách cô hành xử thì đúng là chẳng sợ trời chẳng sợ đất.

Anh còn nhớ rõ lần đầu cô vào nghề, vừa gia nhập đoàn phim đã nhờ gương mặt xinh đẹp, vô hại thu hút được sự chú ý của một đại lão truyền thông đang ghé thăm Hoành Điếm.

Người ta định rót vốn, gợi ý ngầm “quy tắc ngầm”.

Ai ngờ cô không nể mặt chút nào, thẳng thừng từ chối ngay tại chỗ.

Đại lão nổi giận tuyên bố phong sát.

Vậy mà cô lại tưởng là kỳ nghỉ, vui vẻ biến mất vài tháng, đến một nhà hát nhỏ ở nơi heo hút chơi Côn khúc, lúc trở về còn xách theo một đống vé diễn làm quà.

Nghĩ đến đây, Đàm Tụng nhìn lại khuôn mặt đẹp đến mức khiến tất cả nữ minh tinh khác đều bị lu mờ của cô.

Thôi thì… nhịn tiếp vậy.

Anh hít sâu một hơi, vô cùng đau khổ mà dặn dò:

“Đại mỹ nhân, nể mặt cái sự nghiệp đang lên của em, đừng gây thù chuốc oán như lần này nữa, nhất là với Bùi Diệu. Lén gặp cũng phải giữ chút tôn trọng.”

Hạ Nam Chi dùng đầu ngón tay trắng mịn chống cằm, kéo dài giọng:

“Biết rồi ~~”

Vừa nhìn là biết không hề để tâm.

“À đúng rồi,” Đàm Tụng nhìn đồng hồ, nhắc nhở chính sự: “Tối nay là tiệc từ thiện, còn nửa tiếng nữa bắt đầu. Mau thay đồ đi. Nếu may mắn có thể được các đạo diễn lớn để ý, em chỉ còn cách vị trí tiểu hoa đán một bước nữa thôi!”

Tiểu hồ ly tuyến mười tám Hạ Nam Chi bình thản liếc anh ta:

“Đừng ép anh ‘già lên’, cảm ơn.”

Thay đồ xong.

Hạ Nam Chi rời phòng nghỉ, đến sảnh lớn nơi tổ chức tiệc.

Hành lang khách sạn đèn đuốc lộng lẫy. Dưới sự hướng dẫn lịch sự của nhân viên, cô cầm thiệp mời bước vào.

Bên trong đã là khung cảnh xa hoa, khách khứa đều mặc lễ phục sang trọng, đi lại như thoi đưa. Là một gương mặt mới, cô không gây ra quá nhiều chú ý.

Đi ngang qua khay phục vụ, Hạ Nam Chi tự nhiên cầm một ly champagne.

Bọt khí lăn tăn bên trong ly thủy tinh mờ ảo ánh sáng, cô đưa môi chạm nhẹ vào miệng ly, rồi đi đến sofa nhung đen bên trái, ngồi xuống.

Trong bữa tiệc danh vọng và hào nhoáng ấy,

Hạ Nam Chi mặc một chiếc váy dài màu sương khói, tóc dài buông hờ trên vai, nghiêng đầu cúi xuống, để lộ nửa gương mặt thanh khiết như tuyết đầu mùa, đẹp đến mơ hồ như ảo ảnh cổ điển.

Chỉ cần yên tĩnh ngồi, cũng đủ khiến vô số ánh mắt ngầm dõi theo.

Nhưng cô như chẳng hề bận tâm, thong thả mở điện thoại chuyển sang chế độ im lặng.

Là Đàm Tụng gửi tin.

Anh gửi danh sách các “đại nhân vật” trong buổi tiệc tối nay:

“Đại mỹ nhân, dù em có mù mặt cỡ nào cũng phải nhớ kỹ mấy người không được đắc tội giùm tôi.”

Hạ Nam Chi khẽ cụp mi, hờ hững gõ một chữ: “Ừm.”

Cô mở danh sách ra xem, ánh mắt lướt nhanh qua từng cái tên.

Đột nhiên, cô dừng lại vài giây.

Chưa kịp nghĩ gì thì bên tai vang lên một giọng nói đàn ông lạ lẫm:

“Hạ Nam Chi.”

Cô tắt màn hình, hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trước mắt là một chàng trai trẻ mặc vest màu yến mạch đang bước tới. Ánh đèn pha lê chiếu lên mặt anh ta — ngũ quan tuấn tú, đáng tiếc là vẻ cười cợt ngả ngớn khiến người ta không mấy thiện cảm.

Cực kỳ xa lạ.

Vậy mà… gọi tên cô cứ như thân quen lắm?

Hạ Nam Chi khẽ nhếch đuôi mắt, tạo thành một đường cong quyến rũ đến sắc sảo, như thể được vẽ tỉ mỉ bằng từng nét bút của họa sĩ.

Cô nghiêng đầu, khẽ hỏi:
“Chúng ta… quen nhau à?”

“Ít ra cũng đã đóng chung ba tập phim.” Bùi Diệu tiến lại gần hơn, hơi sững lại khi thấy ánh mắt của cô cứ như nhìn một người xa lạ hoàn toàn.

Nhưng mà, với mỹ nhân như cô, thì kiểu gì anh ta cũng được hưởng đặc quyền.

Bùi Diệu cười, cố tình hạ thấp giọng cho thêm phần quyến rũ:
“Anh là Bùi Diệu, em quên rồi sao?”

Hạ Nam Chi trong mắt dần bừng tỉnh. À… đỉnh lưu hot search ban nãy.

Lời dặn của Đàm Tụng lại vang lên trong đầu.

Nhớ lúc lướt danh sách, phía sau tên “Bùi Diệu” còn được anh đánh dấu bằng biểu tượng trái tim to tướng, còn sợ cô không chú ý đến vậy mà.

Ừm… thì ra là đối tượng cần đặc biệt tôn trọng.

Kết quả, Hạ Nam Chi khẽ cong môi, nhếch một nụ cười nhẹ:

“Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Bùi Diệu nhìn cô cười, tim như đập lệch nửa nhịp. Hắn mê mẩn nhìn khuôn mặt ấy, cất giọng đầy ẩn ý:

“Nghe nói em ra mắt ở Tinh Kỷ nhưng chẳng được trọng dụng, nửa năm rồi không có lịch trình. Nhưng anh lại rất xem trọng em, Hạ Nam Chi — em biết ‘tài nguyên đổi sao’ nghĩa là gì không?”

Hạ Nam Chi chớp mắt.

À.

“Ý anh là… muốn quy tắc ngầm với tôi?”

Từ lần đầu nhìn thấy Hạ Nam Chi ở đoàn phim, Bùi Diệu đã nảy sinh không ít tà niệm. Khi đó không có cơ hội tiếp cận riêng, mãi tới đêm nay hắn mới chẳng thèm che giấu nữa. Hắn móc ra từ túi quần một chiếc thẻ phòng màu vàng kim, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, cố ý đưa ra trước mặt cô.

“Đạo diễn Dương Dặc sắp khởi quay một bộ phim điện ảnh đại IP thể loại huyền nghi, đang trong giai đoạn casting. Tối nay em đến phòng anh, anh có thể giúp em sắp xếp một suất thử vai...”

Hắn cười khẩy: “Cơ mà nói trước, dạo này giường anh không thiếu người đâu.”

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi khẽ lướt trên thành ly pha lê, chẳng có chút gì gọi là cảm kích hay biết ơn.

Huống hồ…

Người quen cô đều biết rất rõ một điều: Sự kiên nhẫn của cô, sắp hết.

Nhưng Bùi Diệu lại không hiểu điều đó. Hắn vẫn mặt dày tiến lên, đưa thẻ phòng về phía trước.

Từ nhỏ Hạ Nam Chi đã được dạy dỗ theo nền nếp lễ nghi cổ truyền của gia tộc. Bề ngoài luôn giữ đúng chuẩn mực, dù là sắp nổi giận, cũng không quên nở một nụ cười lịch sự đúng "chuẩn thương hiệu", môi khẽ nhếch:

“Còn anh thì...”

Giọng cô dịu mà lạnh: “Không xứng.”

Hai chữ ấy rơi xuống như một nhát đao, khiến động tác của Bùi Diệu cứng đờ tại chỗ, tựa như bị giáng một cái tát vô hình.

Hắn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nghiêm trọng: “Cô đừng có mà không biết điều!”

Nói rồi, hắn giơ tay định dùng chiếc thẻ phòng lạnh lẽo đó chạm vào mặt cô.

Khoảng cách giữa chiếc thẻ với chóp mũi Hạ Nam Chi chỉ còn chưa đến nửa tấc.

Cô không hề né tránh, giọng điệu lạnh như tuyết:

“Tôi ấy à, từ nhỏ đã biết mình sở hữu khuôn mặt đáng giá cỡ nào. Người khác đến cả ngón tay cũng không dám chạm vào. Anh biết hậu quả của việc có ý định động vào tôi là gì không?”

Bùi Diệu sững người, buột miệng hỏi: “Là gì?”

Ngay lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một bàn tay trắng như ngọc vụt qua trước mắt, và rót thẳng ly champagne lạnh như băng vào mặt hắn.

Cồn lập tức ngấm vào mắt phải, khiến hắn đau buốt, lùi lại nửa bước, chật vật không nói nên lời.

Hạ Nam Chi thản nhiên nói:

“Đó, hậu quả đấy.”

Chuyện động tay động chân giữa yến hội, đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn.

Không khí trong hội trường lập tức rơi vào im lặng ngột ngạt.

Khách mời thì thầm:

“Ủa, đó chẳng phải đỉnh lưu mới nổi gần đây - Bùi Diệu sao? Sao bị hắt rượu vậy trời?”

“Người vừa hắt hắn là ai thế?”

“Chẳng biết từ đâu chui ra một tiểu tân nhân tuyến mười tám. Cũng mạnh tay thật, có điều... thái độ vậy thì đúng là không nể mặt tiền bối gì cả.”

“…”

Ngay lúc không khí sắp đóng băng, ban tổ chức bắt đầu tìm người tới can thiệp.

Cùng lúc đó, Đàm Tụng – người đại diện của Hạ Nam Chi – vừa bước vào hội trường đã nghe thấy tiếng xì xào, vốn định xem náo nhiệt, ai ngờ phát hiện “vai chính” là gà nhà mình — suýt thì ngất.

Nhưng phản xạ chuyên nghiệp vẫn khiến anh ta lập tức lao vào “giải cứu”, chắn giữa hai người, miệng thì run rẩy hỏi cô:

“Nam… Chi… em làm cái gì vậy hả?!”

Hạ Nam Chi thản nhiên: “Chỉ là chuyện nhỏ. Giúp anh ta rửa sạch cái mặt thôi.”

Rửa mặt?

Bùi Diệu ôm mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Tối nay mà không cho tôi lời giải thích, cô đừng hòng rời khỏi đây!”

Ban tổ chức lập tức vào cuộc. Nhìn thấy tình hình có vẻ “nhạy cảm”, họ ngay lập tức đưa hai bên vào phòng khách VIP để xử lý riêng.

Trong căn phòng yên tĩnh, rộng rãi và xa hoa.

Người đại diện của Bùi Diệu – Chu Lệnh Cách – vội vã kéo theo hai vệ sĩ mặc đồ đen tới nơi. Vừa vào đã hốt hoảng nhìn mắt phải của Bùi Diệu, xác định thương tích rồi lập tức lạnh mặt:

“Cô có biết đôi mắt này của nghệ sĩ nhà tôi đáng giá bao nhiêu không? Ngay khi debut đã được bảo hiểm chục triệu đấy. Cô có tiền đền nổi không?”

Cả hai bên ngồi đối diện quanh bàn dài.

So với thái độ hung hăng của phía Bùi Diệu, Hạ Nam Chi chỉ hờ hững khoác chiếc áo choàng mỏng bạc do Đàm Tụng đưa, tựa lưng vào ghế, tà váy nhẹ nhàng buông xuống, trượt đến tận mắt cá chân, trắng đến lóa mắt, đẹp như tuyết.

Đàm Tụng mặt cắt không còn giọt máu. Anh quay đầu, giọng nghẹn ngào:

“Một… một chục triệu đấy! Dù có đem em cân ký bán cũng đền không nổi đâu! Mau xin lỗi Bùi lão sư đi!”

Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt nghiêng của cô, khiến hàng mi dài càng thêm nổi bật. Cô nghiêng đầu nhìn Bùi Diệu, nhẹ nhàng nhíu mày:

“Chỉ vậy mà đòi chục triệu?”

Cô bật cười khẽ, rõ ràng là mỉa mai.

Hạ Nam Chi quả quyết: “Tôi chỉ tự vệ chính đáng. Không xin lỗi.”

Đàm Tụng gần như muốn ngất lần nữa. Anh lo lắng muốn đứng dậy xin lỗi thay cô, nhưng bị một bàn tay trắng nõn kéo lại.

“Để tôi nói. Đừng làm tôi mất mặt.”

“Bảo bối, giờ không phải lúc sĩ diện nữa. Đối phương là đỉnh lưu! Không phải hạng tôm tép ta có thể đắc tội đâu!”

Đỉnh lưu?

Hạ Nam Chi khẽ nhướng mày, đột nhiên nhớ lại danh sách trong điện thoại của mình. Nếu nói tới đỉnh lưu thật sự - Trì Lâm Mặc mới là hàng thật giá thật. Ai trong giới giải trí mà chẳng có bối cảnh?

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng đúng, bên tôi thế cô lực mỏng thật.”

Đàm Tụng vừa mới thở phào một hơi thì…

Chu Lệnh Cách lại lạnh giọng chen vào: “Chỉ một lời xin lỗi là xong chuyện? Đôi mắt này không có chục triệu bồi thường, thì đừng hòng giải hòa!”

Chục triệu?!

Lừa đảo trắng trợn.

Sắc mặt Đàm Tụng tối sầm, vội quay sang ban tổ chức:

“Thế này là tống tiền rồi còn gì nữa?!”

Người phụ trách của ban tổ chức không nói gì, chỉ đưa mắt đánh giá Hạ Nam Chi.

Làng giải trí không thiếu mỹ nhân, nhưng nhan sắc như cô – đỉnh cấp, tinh khiết chưa qua bàn tay tạo hình – thì đúng là hiếm có. Cũng chẳng trách Bùi Diệu lại muốn “quy tắc ngầm”.

Người phụ trách tuy không muốn đắc tội với bên nào, nhưng cũng phải giữ công bằng.

Suy nghĩ một lúc, ông lên tiếng:
“Không tính.”

Không khí lập tức đóng băng.

Hạ Nam Chi mỉm cười, dựa hẳn vào ghế:

“Được thôi. Tôi không có mười triệu, nhưng sẽ có người tới trả.”

Rồi cô giơ tay ra sau:

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Đàm Tụng ngơ ngác đưa điện thoại: “Làm gì?”

Hạ Nam Chi nhận lấy, ánh mắt lóe lên đầy thản nhiên:

“Gọi người.”

 

Tất cả mọi người trong phòng im lặng.

Nửa giờ sau.

Từng tiếng kim giây đồng hồ vang lên, lạnh lùng nhấn vào tâm lý của từng người.

Bùi Diệu lúc này đã không còn giữ được vẻ bảnh bao. Bộ vest yến mạch loang vết rượu, cà vạt xộc xệch, một tay ôm khăn lạnh đắp lên mắt phải, cười khẩy:

“Gọi người mãi không thấy, có khi nào gọi luôn người mua đứt cô tới ký hợp đồng bán thân?”

Câu châm chọc còn chưa nói dứt…

Cánh cửa lớn của phòng VIP đột nhiên bật mở.

Hai trợ lý trẻ mặc vest đen đẩy cửa, đứng nghiêm trang hai bên.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra ngoài.

Người phụ trách ban tổ chức vốn ngồi rất vững, đột nhiên bật dậy, hoảng hốt nói nhỏ:
“Sao lại là vị này?”

Và vội vã bước nhanh ra đón.

Hạ Nam Chi ngẩng đầu.

Trước mắt cô là một dáng người cao lớn đang được vệ sĩ vây quanh. Trên người khoác bộ âu phục thủ công cắt may tỉ mỉ, đường nét vừa sang trọng vừa lạnh lùng.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô — là đôi tay thon dài buông thõng, giữa ngón tay có một nốt ruồi son nhỏ như chu sa.

Ánh sáng vừa đủ chiếu xuống, khiến nốt ruồi ấy nổi bật như điểm xuyết trên bạch ngọc.

Trái tim Hạ Nam Chi như bị bóp nghẹt.

Tầm mắt cô theo bản năng dời lên — và rồi, đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp đến tuyệt mỹ.

Đường nét khuôn mặt tựa điêu khắc, lạnh lùng, hoàn mỹ. Đôi mắt sâu hun hút như đáy hồ mùa đông, đầy kiêu ngạo và xa cách.

Cảnh tượng trong giấc mơ — cái bóng hình mơ hồ kia — đột nhiên trở nên chân thực.

Là anh - Tạ Thầm Ngạn.

Khoảnh khắc ấy.

Tạ Thầm Ngạn lạnh nhạt nhìn Bùi Diệu, đôi mắt đen như mực không hề mang theo chút cảm xúc nào, tựa như đang nhìn một hạt bụi dưới chân.

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, tựa gió tuyết giữa mùa đông:

“Dựa vào anh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play