Editor: Moonliz

Trời còn chưa sáng, Alice đã phấn khích đến mức tỉnh giấc. Cô tắm rửa, bôi sáp lên tóc rồi thay bộ quần áo đẹp nhất. Nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, Alice không khỏi có hơi đắc ý.

Nhưng… có vẻ cô đã dậy quá sớm? Không còn cách nào khác, cô đành dọn dẹp lại nhà một lần nữa, rồi chuẩn bị bữa sáng. Mãi đến lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Alice nhảy chân sáo ra mở cửa, nở nụ cười thật tươi với vị phù thuỷ mặc áo choàng đen trước mặt: “Chào buổi sáng, thầy Snape!”

Cô bé không mặc chiếc áo khoác dày hôm qua, mà thay bằng một chiếc váy dài màu lam nhạt vừa vặn. Cổ tay áo và cổ váy đều được viền ren trắng, phía trước còn ngay ngắn đeo một chiếc cà vạt.

Dù bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió đen, nhưng Snape vẫn tỏ ra nghi ngờ về khả năng giữ ấm của bộ đồ này. Tuy vậy, với kinh nghiệm nhiều năm ở Slytherin, hắn hiểu rất rõ một điều: đừng bao giờ nghi ngờ cách ăn mặc của một người phụ nữ, dù cho người đó bao nhiêu tuổi.

“Thầy đến sớm thật đó ạ. Thầy ăn sáng chưa? Em có chuẩn bị sandwich.”

Khóe miệng Snape thoáng qua một nụ cười gần như không thể nhận ra: “Rất vui vì cô Hall không quên lịch trình hôm nay. Bữa sáng thì không cần đâu. Tiếp theo, hãy nắm chặt lấy tôi. Chúng ta đang hơi gấp.”

Alice hơi nghi ngờ, nhưng vẫn do dự nắm lấy vạt áo choàng của người đàn ông trước mặt. Ngay sau đó, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến.

Khi mở mắt ra, Alice ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, trong chốc lát, quên cả việc nói năng.

Con đường không rộng lắm chật kín những người mặc áo choàng phù thuỷ và đội mũ chóp cao. Đủ loại đồ vật lơ lửng trên không trung: ly rượu, sách vở, thậm chí có người còn đang cưỡi chổi bay!

Còn có rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi cô, đẩy những chiếc xe đẩy to tướng len lỏi trong đám đông. Trên xe là những chiếc lồng nhốt các sinh vật kỳ lạ, Alice chỉ nhận ra vài con như cóc, cú và chuột.

“Mọi loại pháo hoa phép thuật bạn cần đều có tại cửa hàng Pháo hoa của Felipe!”

Tiếng rao đột ngột vang lên làm Alice giật nảy mình. Quay lại mới thấy âm thanh phát ra từ một cửa tiệm bên cạnh.

Trong tủ kính là các loại pháo hoa hình tên lửa, trên bao bì là hình một ông già đeo kính một tròng đang nháy mắt với Alice.

“Đây là Hẻm Xéo. Chúng ta cần tăng tốc.” Snape đứng cạnh bước đi thẳng về phía trước, áo choàng đen tung bay như sóng nước.

Alice vội vàng chạy theo, trong lòng hoàn toàn không hề có tí khó chịu nào. Thầy Snape là người tốt! Lúc nãy mình ngẩn ngơ như ngốc vậy mà thầy ấy cũng không cắt ngang lời nào.

Con phố này không dài, chẳng mấy chốc Alice đã đoán ra được điểm đến. Cũng khó trách, vì tòa nhà ấy quá nổi bật, một tòa nhà tuyết trắng khổng lồ trông như một lâu đài nhỏ, với cánh cổng đồng cổ kính, hoàn toàn khác biệt với những cửa hàng thấp bé xung quanh.

“Đây là Gringotts.” Snape giải thích ngắn gọn.

Vừa bước vào cửa, một bóng dáng mặc đồng phục đỏ thẫm viền vàng đã tiến đến đón họ.

Khuôn mặt đen sạm, chòm râu nhọn hoắt, tay chân dài bất thường, toát lên vẻ lanh lợi. Nếu phải mô tả, thì trông giống như người lùn trong truyện Bạch Tuyết, chỉ có điều gầy hơn rất nhiều.

Alice cố kiềm chế ánh mắt tò mò của mình, nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự.

“Giáo sư Snape.” Người lùn kia khẽ chào.

Snape gật đầu nhẹ đáp lại: “Tôi đến nhận học bổng được phân cho Alice Hall.”

Alice và Snape nhanh chóng được dẫn vào một đại sảnh lát đá cẩm thạch. Một hàng dài những người lùn mặc đồng phục đỏ ngồi sau các quầy, người thì dùng cân để cân vàng, người thì cẩn thận soi xét sách cổ bằng kính lúp.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Alice hiểu ra đây chính là ngân hàng của giới phù thủy.

Trước một quầy, một người lùn đeo kính dày cộm chăm chú nhìn Alice, hồi lâu mới gật đầu, lấy ra một túi tiền: “Năm mươi Galleon, mong cô giữ gìn cẩn thận.”

Đứng trước cửa Gringotts, Alice thở phào nhẹ nhõm, bị cả căn phòng đầy những người lùn chăm chú nhìn vào mình khiến cô không khỏi thấy căng thẳng.

“Bọn họ là yêu tinh, cô có thể hiểu họ như những nhân viên ngân hàng ở thế giới Muggle.” Snape giải thích một cách khô khốc. “Tiếp theo, cô có thể tự đi mua những vật dụng cần thiết theo danh sách. Nhưng nhớ cho kỹ, năm mươi Galleon này là chi phí cho cả một học kỳ.”

“Có lẽ… cô nên thử tìm đồ cũ xem sao.”

Nói xong, Snape khẽ gật đầu với Alice, rồi quay người rời đi.

Alice nhìn danh sách trên tay, lại nhìn túi tiền, bắt đầu thấy phiền não. Số tiền này đủ để mua những thứ cần thiết để nhập học, nhưng nếu tính cả chi phí sinh hoạt thì đúng là eo hẹp vô cùng.

Tuy vậy, rất nhanh sau đó Alice không còn lo lắng nữa, các cửa hàng ở Hẻm Xéo có tên gọi rất đơn giản và dễ hiểu, cô nhanh chóng tìm được một cửa tiệm sách cũ.

[Bùa chú tiêu chuẩn — Sơ cấp], [Lịch sử Pháp thuật], [Lý thuyết về Pháp thuật]… Alice cẩn thận đối chiếu danh sách và tìm từng cuốn sách một. Cô vui mừng nhận ra rằng tuy những cuốn sách này hơi cũ nhưng vẫn còn nguyên nội dung, quan trọng nhất là bên trong còn có ghi chú của người sử dụng trước!

“Tổng cộng tám Galleon.” Chủ tiệm lướt mắt qua một cái rồi báo giá.

Alice mừng rỡ vô cùng, cô đã tiết kiệm được gần một nửa tiền rồi. Thầy Snape đúng là người tốt!

Những chặng tiếp theo đều suôn sẻ. Tại cửa hàng Áo choàng của bà Morkin, Alice đã mua được đầy đủ đồng phục mà trường yêu cầu.

Thực tế là, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Alice, mắt bà Morkin đã sáng lên: “Đúng là một đứa trẻ xinh xắn! Học sinh mới của Hogwarts phải không?”

Nhận được nụ cười ngượng ngùng của Alice, bà Morkin thậm chí còn giảm giá 10% cho cô.

Cửa tiệm nồi vạc đủ loại của ông Patchy là nơi Alice lựa chọn cẩn thận nhất. Trong suy nghĩ của cô, môn Độc dược cũng giống như hóa học, là môn học đòi hỏi sự chính xác và nghiêm túc nhất. Vì vậy, ở khoản này, cô không dám tiết kiệm mà mua đầy đủ đúng theo yêu cầu.

Hơn nữa, vì giáo sư Snape chính là người dạy môn Độc dược, Alice đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học thật giỏi môn này.

Alice đi lướt qua cửa hàng sinh vật huyền bí, dù cô rất thích mèo, nhưng tiếc là điều kiện kinh tế không cho phép.

Ollivanders là điểm dừng cuối cùng của Alice.

Căn phòng nhỏ bé có ba mặt tường đều chất đầy những hộp đũa phép, trông như chỉ cần chạm nhẹ là sập xuống.

“Ồ! Một phù thủy nhỏ mới nhập học năm nay? Đúng là một cô bé xinh đẹp!”

Tiếng nói đột ngột vang lên khiến Alice giật mình. Một ông cụ xuất hiện bất ngờ khiến cô hoảng hốt. “Xin lỗi, cháu có thể gọi tôi là Ollivander.”

Ông cụ gầy gò nhanh nhẹn bước ra từ phía sau: “Cháu biết đấy, tôi có hơi phấn khích. Dù sao thì, kể từ sau khi ‘người đó’ bị đánh bại, đây là lần đầu tiên Hogwarts tuyển lại học sinh Muggle.”

“Người đó là ai ạ?” Alice lập tức nắm bắt từ khóa. Theo lời giáo sư Snape, vì một lý do nào đó, năm ngoái Hogwarts đã tạm ngừng tuyển học sinh Muggle. Đó cũng là lý do Alice phải nhập học trễ một năm.

“Ồ, cháu không cần biết chuyện đó. Hắn ta sẽ không xuất hiện nữa đâu.”

Ollivander không trả lời thẳng câu hỏi của Alice, mà nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cháu thuận tay nào?”

“Phải ạ.” Alice bất đắc dĩ trả lời, hiểu rằng hôm nay chắc chắn không thể moi ra thêm được gì nữa.

Ollivander cẩn thận đo cánh tay của cô, rồi mắt sáng rực lên, nhanh chóng quay sang đống đũa phép để tìm kiếm.

Sau khi làm vỡ không biết bao nhiêu bình hoa, thậm chí suýt nữa thiêu rụi cả tiệm đũa phép, cuối cùng Alice cũng tìm được chiếc đũa phù hợp với mình.

“Gỗ thông, lõi lông kỳ lân, dài 14 inch.” Ollivander giải thích: “Rất giàu tính sáng tạo, điềm tĩnh và thông minh. Tôi tin chắc cháu sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại.”

“Cảm ơn ông ạ.” Alice lễ phép nói lời cảm ơn, dù trong lòng cô hơi nghi ngờ, có lẽ phù thủy nào cũng từng được nghe những lời như vậy.

..............

Đêm đến, Alice nằm trên giường, gần như không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng. Phù thủy! Một nữ phù thủy thật sự! Ai mà ngờ điều này lại là thật chứ?

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại sau cả một ngày đầy kích động, rồi cẩn thận ngắm nghía cây đũa phép của mình. Đũa màu đen tuyền, phần đầu có hoa văn hình xoắn, đuôi đũa hơi cong, trông giống như cán ô.

Là một cây đũa phép rất đẹp! Alice thầm đánh giá. Con gái mà, luôn yêu thích những thứ xinh xắn, ngay cả đũa phép cũng vậy.

Sau bữa tối, cô thử dùng bùa chú Lau sạch trong sách [Bùa chú tiêu chuẩn] để rửa bát, và dĩ nhiên là thất bại. Alice không chịu bỏ cuộc, lại thử bùa chú Phun nước để tạo nước, lần này thì thành công, chỉ có điều… người cô cũng ướt sũng.

Qua những lần thử nghiệm đó, Alice hiểu ra rằng những môn học mang tính thực hành như Bùa chú hay Biến hình cần có giáo viên hướng dẫn thì mới hiệu quả. Nếu chỉ đơn giản là bắt chước cách đọc và động tác thì còn đỡ, nhưng theo cô thấy, việc thi triển bùa chú còn liên quan đến dòng chảy của ma lực, một điều quá khó hiểu đối với cô lúc này.

Tuy nhiên, những môn như Lịch sử Pháp thuật hay Thiên văn học, các môn thiên về ghi nhớ thì hoàn toàn có thể tự học trước. Vừa mới về đến nhà, Alice đã học sơ qua chương đầu của mỗi môn, và còn dự định sau này sẽ dùng hai môn này làm thuốc… ru ngủ.

Ngoài ra, còn những môn kết hợp cả lý thuyết lẫn thực hành, điển hình là Thảo dược học và Độc dược. Với hai môn này, Alice chỉ có thể bắt đầu từ phần lý thuyết trước.

Thảo dược học thì không sao, những loại cây kỳ lạ kia vô cùng thú vị, lại thêm sách có hình minh họa chi tiết, khiến cô có cảm giác như đang học môn Sinh học vậy, còn giống như được sưu tầm sách ảnh thực vật nữa chứ.

Chỉ riêng Độc dược là khiến Alice đau đầu. Việc ghi nhớ công thức và các bước tiến hành đối với cô không hề khó, nhưng nếu muốn hiểu sâu hơn, thì cô hoàn toàn không thể nắm bắt nổi môn học này.

Ví dụ như, cô hiểu là phải khuấy đều, nhưng không hiểu tại sao có công thức bắt buộc phải khuấy 3 vòng theo chiều kim đồng hồ, mà không được khuấy ngược lại. Huống hồ là, trong cửa hàng nồi cô còn thấy loại nồi khuấy tự động, vậy thì cần gì khuấy bằng tay?

Quan trọng hơn nữa là, vì sao những nguyên liệu kỳ lạ kia khi kết hợp lại lại cho ra hiệu quả thần kỳ đến thế? Bên trong đó có nguyên lý gì không? Nếu hiểu được quy luật bên trong, chẳng phải là có thể sáng chế ra loại thuốc mới hay sao?

Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu Alice, thậm chí khiến cô nghi ngờ trí thông minh của chính mình, vì cô tin rằng những phù thủy nhỏ khác chắc chắn không ai ngơ ngác như mình cả.

Hy vọng mình không phải đứa ngu nhất… Alice vừa cầu nguyện vừa ghi lại hết những thắc mắc của mình.

Cô dự định sau khi nhập học sẽ đi hỏi giáo sư Snape, dù sao hai người cũng coi như là có quen biết. Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, giáo sư thường là những người lớn tuổi, còn thầy Snape lại còn rất trẻ, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn người khác.

Mình phải tranh thủ thời gian trước khi nhập học để học thật nhiều mới được. Vốn đã trễ hơn người ta một năm, nếu thành tích lại không tốt thì chắc chắn sau này sẽ rất khó xin việc.

Mà đúng rồi, hôm nay thầy Snape vẫn chưa trả lời liệu ở Hogwarts có thể học vượt cấp không nữa mà… Nằm trên giường, đầu óc đầy ắp suy nghĩ, Alice từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play