Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh lẽo trong hành lang chiếu rõ khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Kỳ Nghiên Tinh, đối lập với vẻ mặt nhăn nhó đầy khó xử của Trương Sướng.
Bình thường Trương Sướng tuy có vẻ xuề xòa, nhưng không phải là người hoàn toàn không có tâm tư.
Ngày đó, tiếng "mẹ" vô thức thốt ra trong lúc Hứa Hủ ý thức mơ hồ như một gậy giáng thẳng vào đầu, đánh thức cậu ta tỉnh táo. Những điều bất thường của Hứa Hủ mà trước đây cậu ta không để ý hoặc bỏ qua, giờ đây ồ ạt hiện ra.
Hứa Hủ đột nhiên biết diễn kịch, Hứa Hủ đột nhiên không điên không khùng nữa, Kỳ Nghiên Tinh chấp nhận Hứa Hủ thậm chí còn thích cậu, tất cả những điều này vài tháng trước chẳng khác nào chuyện hoang đường, bây giờ lại đang xảy ra một cách chân thật.
Những nghi hoặc này cứ mãi chạy quanh trong đầu Trương Sướng, đúng lúc Hứa Hủ bệnh nặng không thể trực tiếp hỏi, mà ngày đó Kỳ Nghiên Tinh ôm Hứa Hủ, người ở gần Hứa Hủ nhất, lại không hề có phản ứng gì, cứ như là đã biết chuyện gì đó. Trương Sướng nhất thời nóng đầu, đối diện với hành lang vắng vẻ và Kỳ Nghiên Tinh, không nhịn được mà hỏi ra.
Lời vừa thốt ra cậu ta liền nhận ra có gì đó không đúng.
Bản thân cậu ta ngạc nhiên khi Hứa Hủ gọi "mẹ", là vì cậu ta biết rõ Hứa Hủ không có người thân, Kỳ Nghiên Tinh không có phản ứng gì, có lẽ là anh ta căn bản không biết Hứa Hủ là trẻ mồ côi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT