“Trên trời cũng không có tuyết rơi, chẳng có gì cả.” 
Hoài Ngu cảm thấy nói như vậy dường như có chút tàn nhẫn, vì thế thêm một câu: “Nhưng có thể là chúng ta ở bên trong đợi một lát là tuyết sẽ rơi, phòng suối nước nóng của chúng ta có thể nhìn thấy bên ngoài.”
Em bé gật gật đầu, vừa định quay về, Tư Duẫn Trạch liền bế cậu bé lên, đón bông tuyết đầu tiên rơi từ trên trời xuống, nâng cho cậu bé xem, bông tuyết nhanh chóng tan thành một vũng nước rất nhỏ, mắt em bé đều sáng lên.
Cậu bé ngẩng đầu, những bông tuyết trên trời như những sợi bông, từng khối từng khối, từng mảnh từng mảnh bay xuống, xoay tròn, đậu trên người cậu bé, rơi xuống đất.
“Ba ba! Thật sự tuyết rơi rồi! Ba nhìn xem, đẹp quá đi!” Mắt Hoài Tinh khung lấy bầu trời nhỏ xíu, vô số bông tuyết ngưng tụ trong mắt cậu bé.
Tuyết rơi, thật sự… thật sự có tuyết rơi.
Rõ ràng giây trước còn không hề có dấu hiệu, giây sau liền kinh ngạc đột nhiên rơi xuống, Hoài Ngu mở to mắt, ngẩng đầu nhìn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play