Tiếng hoan hô vang dội của các bé con nhanh chóng thu hút những người lớn vẫn đang tìm kiếm ở phía sau.
“Hách Dạ, con đợi chút, buông ra để dì làm!” Lê Oản không biết từ lúc nào đã mượn được chiếc mũ rơm từ tổ đạo diễn, đeo một chiếc giỏ tre lớn sau lưng, ba bước cũng thành hai bước chạy tới, hoàn toàn không để ý đến hình tượng nghệ sĩ.
“Không được, cái này là Nhạc Nhạc phát hiện đó không cho dì đâu!” Hách Dạ ngồi xổm bên cạnh nấm trứng ngỗng, bàn tay nhỏ bé bảo vệ chặt chẽ, sợ bị người khác cướp mất, loay hoay mãi mới dùng sức nhổ ra rồi bỏ vào túi nilon của Chung Nhạc Nhạc.
Lê Oản chột dạ: “Dì chỉ đến xem một cái nấm trứng ngỗng thật sự trông như thế nào thôi, ai nói dì muốn cướp đâu.”
“Phát tài phát tài, Hách Dạ con mau tìm đi.” Lê Oản lại ở đó đào đất, đào rất chuyên chú, vừa đào vừa không quên nói, “Hoài Ngu anh có thể đi cùng tôi không, anh chính là bách khoa toàn thư của tôi, tiền bối Tư Duẫn Trạch trí nhớ tốt như vậy căn bản không cần anh giúp đỡ.”
“Hơn nữa, tôi thấy cách sắp xếp tổ đội của đoàn làm phim kiểu muốn ai thì cho ai rất không hợp lý, rất không công bằng, sao lại có thể như vậy chứ, đáng lẽ phải để anh chọn khách mời lập đội mới tốt, nói như vậy ——”
Chưa đợi Lê Oản nói xong, một bóng người cao lớn xuất hiện ở vị trí bên cạnh Hách Dạ, cứng nhắc xen vào giữa Hoài Tinh và Chung Nhạc Nhạc. Anh ta không nhanh không chậm đi tới, hiển nhiên đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, trên tay xách một cái giỏ, trông cái giỏ đó thật nhỏ nhắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play