📖
Văn án
Giang Du Ninh từng nghĩ tình yêu là điều quan trọng nhất trong cuộc đời. Sau này nhận ra, cũng chỉ là vậy thôi.
Thẩm Tuế Hòa từng nghĩ tình yêu là điều kém giá trị nhất trong cuộc đời. Sau này nhận ra, lại quan trọng đến thế.
Hôn nhân của Giang Du Ninh và Thẩm Tuế Hoà vô cùng bình dị, hai người tựa như bạn ở chung nhà, tôn trọng lẫn nhau. Hôm nay là ngày Lễ tình nhân, vốn đã chuẩn bị sẵn quà cho anh, nhưng tối đó chồng cô trở về, đầy người đều là mùi rượu, nới lỏng cà vạt, tựa vào giường, mắt lim dim không cảm xúc, đề nghị ly hôn.
Cô đang lấy đồ ngủ cho anh, nghe thế khựng lại, hỏi:
“Vì sao?”
Thẩm Tuế Hòa: “Anh mệt rồi.”
Cô một đêm không ngủ, cuối cùng lặng lẽ bước vào thư phòng soạn thỏa thuận ly hôn, khi ấy cô đang mang thai nhưng cả hai đều không hề biết.
Bốn tháng sau khi ly hôn, hai người gặp lại nhau tại tòa án, đối đầu với nhau trong một vụ kiện ly hôn.
Cuối cùng, Đại ma vương của giới luật sư Thẩm Tuế Hòa ấy vậy lại thua kiện, mà người chiến thắng lại là vợ cũ của anh, luật sư Giang không có danh tiếng.
Bước ra khỏi tòa án, Thẩm Tuế Hòa đưa mắt về phía bụng cô: “Coi như là tiền sữa bột cho con gái tôi”.
Vài giây sau, cô đột nhiên gọi anh “Thẩm Tuế Hòa.”
“Anh có phải đã quên điều gì đó không?”
Cô từng là sinh viên đứng đầu khoa Chính trị - Luật của trường Hoa Chính với điểm thi tư pháp 508, chỉ thua người có điểm cao nhất trong lịch sử của trường là Thẩm Tuế hòa vài điểm.
Cô hứa với lòng sẽ đứng ở một vị trí cao hơn, để anh phải ngước nhìn sự tồn tại của cô.
Chứ không phải như trước đây, cô luôn phải ngước nhìn anh.
Trong buổi tiệc của công ty của Thẩm Tuế Hòa, mọi người đang bàn tán về luật sư Giang mới nổi gần đây mà không hề biết quan hệ giữa hai người họ.
“Tôi nghe nói cô ấy đã ly dị, cũng đúng, ai có thể chịu đựng nổi một con hổ cái trong nhà chứ?”
Cách đó không xa vang lên tiếng ly rượu đặt xuống bàn, ánh mắt Thẩm Tuế Hòa lạnh nhạt liếc qua, lướt một vòng trên người mọi người.
lùng mở miệng: “Tôi”
Từ đó, trước cửa nhà họ Giang xuất hiện một vị khách đuổi cũng không đi.
💬 **Một câu chuyện về hai người trưởng thành—
Từng bỏ lỡ nhau trong lặng thinh, để rồi yêu lại trong thấu hiểu.**
Dù yêu một người sâu sắc đến đâu, cũng đừng quên học cách yêu lấy chính mình trước.