Bốn người khách vừa rồi đã tiêu xài gần như bằng lượng tiền của mười bốn người ở tiệm nhỏ của cô. 

Vậy mà ngoài việc thúc đẩy tiêu thụ ra, doanh thu cũng chẳng còn dư bao nhiêu.

Chỉ mong khách hàng đừng chê là được!

May thay, chàng thanh niên đó không hề chê tấm thẻ được in trên loại giấy rẻ tiền.

Còn nhoẻn miệng cười lịch thiệp, cẩn thận nhét thẻ vào túi áo ngực, rồi xách theo túi nilon quay trở lên lầu.

Lại thu về được 64 viên tinh hạch loại 1, Thủy Dung cất hết vào không gian hệ thống.

Sau đó, cô liền nghe thấy tiếng hệ thống thông báo rằng tiệm nhỏ sắp được nâng cấp.

Cô mở bảng điều khiển lên xem thời gian nâng cấp, lần này chỉ mất một giờ.

Thủy Dung cũng không rõ điều kiện để nâng cấp là cần bao nhiêu tinh hạch. 

Lần đầu tiên cô được nâng cấp là khi thu thập được 24 viên, lần thứ hai là 64 viên, tổng cộng là 90 viên. 

Không biết còn cần bao nhiêu viên nữa thì tiệm mới được nâng cấp lên cấp tối cao? 

Và sau khi tiệm khách đạt cấp tối cao, liệu sẽ trông như thế nào?

Được đưa trở lại nhà để chờ nâng cấp, Thủy Dung ngồi trên ghế sofa, trợn mắt nhìn trân trân chú mèo Sơn Trúc. 

Một giờ, nói dài không dài, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn. 

Nếu cắm đầu vào điện thoại thì thời gian sẽ trôi qua vèo một cái. 

Nhưng nếu học cao số hay gì đó thì cảm giác cứ như sống một ngày dài bằng một năm.

Thời gian lúc này như bị kéo dài gấp mười lần vậy.

Ngồi như thế này có vẻ không ổn, Thủy Dung gãi đầu, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. 

Trong nhà cô có TV, nhưng đã từ tám trăm năm trước rồi cô không đụng tới. 

Tiền thuê kênh cũng đã không đóng từ lâu.

Chiếc TV lớn treo trên tường là cha mẹ cô để lại, đã mua từ đời nào và chưa từng mở lên. 

Giờ có điện cũng vô ích…

Không đúng! Khoan đã, điện thoại của cô thì sao?

Thủy Dung bật dậy khỏi sofa, lao nhanh về phòng ngủ tìm điện thoại của mình.

Cô chẳng mê gì nhiều, chỉ có một sở thích là sưu tầm điện thoại. 

Không phải những chiếc ly hay đồ quý hiếm gì, mà là những mẫu điện thoại xa xỉ giống nhau.

Sở thích này chỉ bắt đầu từ thời đại học, do cô từng mê mẩn một nam diễn viên đóng phim cổ trang huyền huyễn. 

Lúc đó, anh ta làm đại diện cho một dòng điện thoại quảng cáo với slogan “sạc 5 phút, nói chuyện 2 giờ”. 

Vì mê nhan sắc của anh, Thủy Dung từ đó dấn thân vào con đường sưu tầm dòng điện thoại có liên quan.

Dù sau này nam diễn viên ấy ít xuất hiện, anh vẫn luôn giữ vị trí số một trong danh sách nam diễn viên cô yêu thích.

Từ dòng R7 đến dòng mới nhất mà anh làm đại diện, cô đều mua qua.

Tuy nhiên vì một vài lý do, có điện thoại bị vỡ màn hình không dùng được, có cái thì pin hỏng không sạc nổi. 

Giờ cô vẫn còn giữ được bảy chiếc có thể hoạt động.

Phải nói rằng, cả bảy chiếc đều không còn mới, nhưng trong đó lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của cô. 

Có cả những bộ phim, tiểu thuyết mà cô từng tải xuống khi rảnh rỗi.

A a a! May quá! 

Vì cô dùng nhiều điện thoại nên thường không phải xóa dữ liệu để giải phóng bộ nhớ. 

Những nội dung bên trong tuy có cái xem rồi, có cái chưa xem, nhưng phần lớn đều thuộc về khoảng thời gian đáng nhớ.

Thủy Dung mở ngăn kéo, chọn ra một chiếc trong số bảy chiếc điện thoại xếp ngay ngắn. 

Chiếc cô thường mang theo người đã bị hư hỏng do tai nạn xe, hệ thống cũng báo không thể thu hồi.

Tuy tiếc vì chiếc đó cô chỉ dùng chưa đầy hai tháng, nhưng hỏng rồi thì đành chịu, không thể lấy lại được.

Bảy chiếc điện thoại của cô, không chiếc nào dùng quá một năm, có cái chưa đến nửa năm đã “lên đường”. 

Nguyên nhân cũng là vì mẫu mới ra liên tục, cô thì không cưỡng lại được ham muốn "quẹt thẻ", nên thường đào thải điện thoại còn rất mới.

Trước đây cô không biết, để điện thoại cạn pin lâu ngày sẽ làm hỏng pin. 

Sau này rút kinh nghiệm, cô luôn sạc đầy rồi mới tắt máy, định kỳ nửa tháng mở một lần để kiểm tra tình trạng máy. 

Nhờ bảo dưỡng kỹ, nên dù là máy ba năm trước vẫn chạy rất tốt.

Thủy Dung bật điện thoại lên, nhìn giao diện khởi động. 

Trong máy chỉ có vài ứng dụng: hai app xem video, một game offline, và một app nghe nhạc. 

Cô có thói quen tải video về rồi mới xem.

Vì khu nhà cô ở khá hẻo lánh, sóng yếu, đang xem mà bị lag thì mất hết cảm xúc.

Ngoài video, cô còn thích đọc tiểu thuyết, không mê game cho lắm. 

Những game từng nổi như Liên Quân hay PUBG, cô cũng từng thử.

Nhưng bị bắn chết quá nhanh, còn chưa kịp sống lại thì đã hết trận.

Vì chơi quá dở, bạn bè thường chọc cô.

“Nếu Liên Quân có tính năng giết đồng đội thì chắc cậu bị xử từ đầu trận rồi, đỡ làm gánh team.”

Tức quá, cô liền xóa sạch toàn bộ game online, chỉ để lại hai game offline.

Plants vs Zombies và Candy Crush.

Cô mở giao diện hệ thống, thấy còn hơn 40 phút nữa mới nâng cấp xong. 

Vậy là cô bật trình phát nhạc, chọn một bài cổ phong yêu thích, vừa nghe vừa chơi game giết thời gian.

Game ra đời vốn để giết thời gian mà, chưa gì hơn 40 phút đã trôi qua.

Thủy Dung ôm điện thoại vào lòng, nghe tiếng thông báo hệ thống vang lên, đã nâng cấp xong.

Tiệm từ cấp sơ lên cấp trung, diện mạo lại thay đổi. 

Ở sảnh tầng một, chỗ sát tường giữa phòng đặt thêm một bộ sofa năm chỗ. 

Cách đó ba mét là một tủ TV, bên trên để một chiếc TV 32 inch.

TV là loại đời cũ, màn hình dày, kiểu dáng to đầu.

Dưới tủ còn đặt một con robot cao tầm nửa người.

Xem giới thiệu trên màn hình, Thủy Dung mới biết đây là robot dọn dẹp. 

Có nó, cô không cần phải cực nhọc lau sàn nữa.

Haiz… Nhìn thấy robot, cô mới nhớ ra.

Đã làm tiệm cho khách trọ thì vấn đề vệ sinh rất quan trọng. 

Chăn ga gối đệm đều phải thường xuyên giặt giũ, phơi nắng.

Mấy việc đó robot không làm được, đành để cô tự xử. 

Cũng may tiệm nhỏ, chỉ có tám phòng, có máy giặt hỗ trợ nên cũng không quá cực, chỉ hơi lách cách thôi.

Còn TV thì sao nhỉ…

Thời mạt thế rồi, còn ai xem TV?

Thủy Dung click mở biểu tượng TV, xem phần giới thiệu.

“Phiên bản TV đầu to đời thấp, không kết nối mạng, không cần cáp. Chỉ có 4 kênh mặc định: Kênh Thiếu Nhi, Kênh Điện Ảnh, Kênh Phim Truyền Hình, Kênh Thể Thao. Nội dung phát ngẫu nhiên, không cố định.”

“A! Thật sự là xem được TV!” 

Thủy Dung có chút phấn khích, vừa gãi đầu vừa thấy kỳ lạ vì hôm nay mình chạy tới chạy lui liên tục.

Lúc thì trong nhà, lúc thì không.

Cô ôm con mèo Sơn Trúc của mình dụi dụi một chút, rồi rời phòng ra ngoài xem TV.

Trên lầu, trong một giờ chờ nâng cấp, ba người đã tắm xong.

Mạc Nhiễm còn đi giặt lần hai, mất gần 15 phút. 

Tô Mộ Phong dùng 35 phút. 

Còn lão Tam chỉ mất 10 phút để kỳ cọ từ đầu đến chân.

Giờ chỉ còn Diệp Tô Du đang tắm. 

Nước ấm chảy rào rào khiến toàn thân mệt mỏi của cậu như tan biến.

Cậu gội đầu, đánh bọt xà phòng, người đầy bùn đất và mồ hôi, tắm một lần không sạch, phải kỳ cọ vài lần mới sạch sẽ.

Giữa lúc đang gội, nước đột ngột ngừng chảy. 

Diệp Tô Du như nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài. 

Căn nhà vốn rất yên tĩnh, nên chỉ một tiếng động nhỏ cũng rất rõ.

Cảm thấy có gì đó bất thường, cậu lập tức quấn khăn tắm, mặc kệ đầu đầy bọt, lao ra ngoài.

Ở cầu thang, ba người anh cũng đã chạy ra. 

Một người ghé sát tay vịn nhìn xuống, hai người còn lại khoanh tay cũng tò mò nhìn theo.

Biểu cảm của họ mang chút kinh ngạc, nhưng không hề có vẻ căng thẳng như khi gặp tang thi hay thú biến dị.

“Chuyện gì vậy?” 

Họ hỏi, trong khi vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã.

“Có TV…” 

Lão Tam đáp, khuôn mặt hoang mang như vừa thấy điều không tưởng.

“TV? TV gì cơ?”

Thủy Dung nghe tiếng họ trò chuyện, liền chuyển kênh từ phim sang thể thao. 

Kênh phim đang chiếu một bộ cô không mấy hứng thú, trong khi kênh thể thao thì lại phát World Cup.

Cô nghĩ: Con trai thường thích bóng đá hoặc bóng rổ, mà ở tiệm thì khách là thượng đế, cô có thể xem điện thoại nên chẳng cần giành làm gì. 

Thế là cô để mặc TV ở kênh thể thao, nhiệt tình gọi mọi người xuống xem.

Bốn thanh niên như mộng du bước xuống, được Thủy Dung dẫn tới ngồi trên sofa. 

Bộ sofa đủ rộng cho bốn chàng cao to ngồi mà không hề chật chội. 

TV phát ra tiếng bình luận thể thao sôi động, khiến bốn người tròn mắt há miệng.

Thủy Dung lặng lẽ thưởng thức biểu cảm của bốn an chàng đẹp trai.

Mỗi người một vẻ nhưng đều chung một kiểu ngây ngốc, cô khẽ bật cười thầm trong lòng.

Có phải đang nghi ngờ nhân sinh không?Có thấy quá sức tưởng tượng không?

Thủy Dung phát hiện, các chương trình TV này đều đến từ thế giới trước của cô. 

Cô không rõ hai thế giới có thông nhau không, nhưng bộ phim vừa chiếu chính là phim đang nổi hồi cô còn chưa xuyên tới đây.

Còn trận bóng vừa rồi, cô không rành tên cầu thủ, nhưng tình cờ có một người cô nhận ra. 

Con gái xem bóng không mấy quan tâm kỹ thuật, phần lớn chỉ xem đồng phục và nhan sắc cầu thủ.

Mà cầu thủ kia, cô nhớ được... vì anh ta đẹp trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play