Sống trong cô nhi viện, điều đọng lại sâu sắc nhất trong lòng Vân Thư Ninh chính là: nghèo thực sự là một chuyện rất đáng sợ. Dù có nhà tài trợ, có hỗ trợ từ chính phủ, nhưng cô nhi viện thì nhiều, trẻ em thì đông, chia ra mỗi người cũng chỉ được một chút tiền ít ỏi.
Quần áo vá chằng vá đụp, giày dép cũ nát, dây buộc tóc đã chẳng còn đàn hồi, cùng thói quen viết chữ thật nhỏ để tiết kiệm giấy bút tất cả là điều cô đã quen thuộc từ bé.
Từ khi có ký ức, cô chưa từng mặc quần áo mới. Dù thỉnh thoảng có người quyên góp quần áo, sách vở, thì cũng chẳng đến lượt cô.
Cô không dám để lộ khuôn mặt của mình. Sống trong môi trường đó, cô học được rất nhiều điều, trong đó có việc không để ai dễ dàng nhận nuôi mình.
Điều khiến cô đau khổ nhất là kinh phí của cô nhi viện có hạn, chỉ đủ để cho nhóm học sinh có thành tích xuất sắc nhất được học lên cấp ba, rồi vào đại học.
Lúc ấy, thành tích của cô vốn rất tốt, nhưng đúng kỳ thi trung học lại lên cơn sốt cao. Dù cố gắng chống đỡ thi xong, kết quả vẫn tệ thảm. Thế là cô giống như bao đứa trẻ khác, sớm phải bước vào xã hội.
Dần dần, Vân Thư Ninh đã bình tâm trở lại. Thật ra khoảng thời gian đó, không chỉ toàn đau khổ, cũng có không ít niềm vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT