Khi Hạ Thần đẩy cửa phòng, ánh đèn ngoài hành lang đổ dài vào căn buồng tối, dừng lại ngay bên chân người ngồi trong phòng. Rõ ràng chỉ cách vài phân, nhưng khoảng cách ấy lại như cách trở ngàn trùng, cũng như ngầm báo hiệu rằng trong lòng người con gái ấy, ánh sáng đã vĩnh viễn lụi tắt.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng không thể nói ra được lời nào. Thứ tuyệt vọng cuồn cuộn trào ra từ Vân Thư Ninh tựa như muốn nhấn chìm cả hắn.
Ngay từ khi bước vào phòng, Vân Thư Ninh chỉ định chợp mắt một lát, nhưng nghĩ đến việc vẫn cần giữ đúng hình tượng, cô gượng ép bản thân không được ngủ.
Dù biết sẽ không có ai tự tiện bước vào căn phòng này, kể cả dì Lý chưa từng làm vậy, cô vẫn để cửa chỉ khép hờ, như một kiểu biểu hiện cho việc không giấu giếm điều gì.
Cô không mê man, cũng không mù lòa, tất nhiên trông thấy ánh sáng chiếu hắt vào phòng qua khe cửa chỉ là ánh sáng ấy chẳng cách cô bao xa, mà lại như không bao giờ chạm đến được.
Giờ phút này, nơi chốn này, hành vi này… ngoài Hạ Thần ra, còn ai khác có thể xuất hiện?
Vậy cô nên để lộ vẻ mặt gì đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play