Nàng rất tò mò về "tư vị" mà Chu sư huynh nói, nên giả vờ từ chối vài lần rồi mới nhận lấy. Đang định trả tiền thì bà chủ xua tay, nói đây là hương bà chủ tự pha chế, không bán ra ngoài, thấy nàng hợp nhãn mới tặng.
Vậy là nàng ung dung nhận lấy. Tính nàng vốn nóng vội, chưa về đến Hà phủ đã không nhịn được mở ra ngửi thử. Ai ngờ hộp phấn hương quá đầy, vừa mở ra đã bay ra tứ tung, dính đầy mặt mũi nàng. Nàng hắt hơi mấy cái liền, rồi lấy tay áo lau mặt, lập tức toàn thân nồng nặc mùi hoa trà.
Nàng cúi xuống ngửi ngửi, mùi hương này đúng là giống mùi của bà chủ tiệm, vậy, chẳng phải nàng cũng có "tư vị" rồi sao? Nàng có chút đắc ý, xoay người ngửi thêm lần nữa. Ngẩng đầu lên, lại thấy Lục Vô Cữu đang nhìn mình.
Lục Vô Cữu nhướn mày: "Nàng sẽ không nghĩ rằng điểm khác biệt giữa hai người là có dùng phấn hương hay không đấy chứ?"
Nụ cười trên mặt nàng vụt tắt: "Này, ngươi có ý gì?"
Lục Vô Cữu hờ hững nhìn nàng từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở tua rua hình mèo con đeo bên hông nàng, khựng lại một chút. "Thao Thiết năm nay mới tám tuổi, mà đã không dùng loại tua rua này nữa rồi. Mà ta nhớ không lầm thì từ tám tuổi nàng đã bắt đầu đeo thứ này."
Liên Kiều: "..."
Hắn đang chê nàng trẻ con sao?
Chắc chắn là vậy rồi!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play