Lục Vô Cữu vốn giỏi nhìn thấu lòng người, dự cảm những lời tiếp theo của chưởng môn sẽ không dễ nghe.
Quả nhiên, sau khi đặt chén trà xuống, chưởng môn trước tiên nói một tràng cảm tạ hắn ngày đó đã ra tay nghĩa hiệp, cứu Liên Kiều, cũng cứu bá tánh thành Côn Ngu, sau đó mới vào đề, ho khan hai tiếng: "Hiền chất tuy đại nghĩa, Quốc sư cũng đã giúp con hóa giải nội đan, ổn định kinh mạch, nhưng tẩu hỏa nhập ma không phải chuyện nhỏ, thật không giấu gì con, con có lẽ cũng ít nhiều nghe nói qua, thê tử của ta chính là bị một tu sĩ tẩu hỏa nhập ma đánh trọng thương mà chết, cho nên ta và Kiều Kiều đều khá kiêng kỵ chuyện này, cả đời ta hận nhất lũ tà ma ngoại đạo không đi đường chính, dưới gối chỉ có một đứa con gái, yêu thương như châu báu, không nỡ để con bé xảy ra chuyện gì."
Lục Vô Cữu cụp mắt: "Ý của chưởng môn là..."
Chưởng môn trước đây vẫn luôn căm ghét cha mình gãy đánh uyên ương, hại ông và mẹ nàng lận đận, giờ phút này đứng trên lập trường của một người cha, lại không thể không nhúng tay vào, làm một lần người xấu.
Ông vuốt râu nói: "Con tư chất thông minh, đối xử với Kiều Kiều rất tốt, ta nghe con bé nói bốn mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà hai con vất vả lắm mới thu thập được đều đưa cho con bé, con bé ngây thơ không hiểu chuyện, không hiểu nhân tình thế thái, nhưng con không lừa được ta, đối với con bé con chắc hẳn đã động lòng rồi."
Lục Vô Cữu hơi mím môi, chưởng môn ngắt lời hắn: "Con không cần giải thích, con thông minh trác tuyệt, nếu muốn giải thích, nhất định có thể tìm ra hàng trăm lý do, ta chắc chắn nói không lại con, nhưng con gái của mình ta là người hiểu rõ nhất. Kiều Kiều tuy hơi kiêu ngạo, nhưng thực ra rất đáng yêu, tâm tính thuần khiết, không ai là không yêu quý con bé, con không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng.
Trước đây, vì chuyện của mẹ con bé, ông nội nó giận đến mức suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ với ta, mãi đến khi Kiều Kiều ra đời, ông cũng không hỏi một câu. Kiều Kiều một tuổi, ta đưa con bé về Kỳ Sơn, lúc đó, đôi mắt con bé giống như quả nho vừa rửa sạch, trong veo sáng ngời, cả người trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu vô cùng, rõ ràng còn chưa nói sõi, nhưng thấy ai cũng cười toe toét. Miệng cứ gọi ông nội, dỗ dành ông nội tính tình cổ quái kia cũng không chịu nổi, lúc đầu còn lạnh mặt đuổi con bé ra ngoài, sau đó ngày nào cũng ôm ấp, không để chân con bé chạm đất."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT