"Cái gì mà chúng ta hay không." Hoàng đế cắt ngang, "Nó là huynh trưởng của Khiếu Nhi, cũng là do nàng sinh ra, mang nặng đẻ đau mười tháng, suýt chút nữa thì mất m.á.u mà chết, chẳng lẽ nàng quên rồi sao?"
"Nó là khúc ruột của ta, làm sao ta quên được? Chính vì không quên được, ta mới không nỡ, chàng không biết, mỗi lần nó gọi ta là mẫu hậu, trong lòng ta áy náy biết nhường nào..."
Hoàng hậu che tay khóc, phấn son tinh xảo, trâm cài quý giá cũng không che được khóe mắt sưng đỏ của bà.
"Thôi được rồi, nó thiên tư trác tuyệt như vậy, tương lai chắc chắn không thể ở bên cạnh chúng ta, chi bằng ngay từ đầu đã xa cách. Hơn nữa, nàng còn có Khiếu Nhi, gần đây nàng suốt ngày ở đây, Khiếu Nhi đêm nào cũng khóc lóc tìm mẫu hậu, cũng nên đi xem nó một chút."
Hoàng hậu nghe xong lau nước mắt, vội vàng gọi người thắp đèn đi ra ngoài.
Đêm đó, Lục Vô Cữu thức trắng đêm, trong đầu không ngừng vang vọng cuộc đối thoại của phụ hoàng mẫu hậu.
Cái gì mà “chúng ta” với “các ngươi”, chẳng lẽ hắn không phải là huyết mạch hoàng tộc? Nhưng mẫu hậu rõ ràng nói, hắn là do bà mang thai mười tháng sinh ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play