So với sự tức giận của nàng, Lục Vô Cữu nhướng mày, giọng nói thậm chí còn vui vẻ: "Nàng nhìn kỹ như vậy sao?"
Liên Kiều nổi giận: "Ngươi còn dám cười? Ngươi còn cười nữa sau này ta ném đi cũng không cho ngươi nữa!"
Lục Vô Cữu thích thú nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, khẽ cười thành tiếng: "Nàng nhìn nhầm rồi, đó là của nàng ta, chỉ là trùng hợp giống nhau thôi, cái nàng đưa cho ta, ta đã cất đi rồi."
Nói xong hắn giơ tay áo lên, ý bảo Liên Kiều sờ, Liên Kiều nghi ngờ, nhưng thật sự sờ thấy trong tay áo hắn có một túi thơm nền đen chỉ vàng.
Liên Kiều ngượng ngùng, vừa rồi hùng hổ bao nhiêu, bây giờ lại đuối lý bấy nhiêu.
Mặt nàng hơi đỏ, nhanh chóng nhét túi thơm lại vào, giọng điệu rất bá đạo: "Đó cũng là lỗi của ngươi, ai bảo ngươi không đeo ra ngoài, nếu không làm sao ta có thể hiểu lầm?"
Lục Vô Cữu nhìn kỹ đôi mắt lảng tránh của nàng: "Làm sao ta biết Khương Lê sẽ đột nhiên lấy cớ cho cá ăn mà lại gần, hơn nữa, làm sao ta biết nàng lại rảnh rỗi như vậy, cứ nhìn ta mãi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT