Đại bá nương đảo mắt nhìn quanh khắp phòng, vừa cảm thấy không thiếu thứ gì, lại chợt nhớ ra.
— Hình như áo cưới vẫn chưa đặt may.
Áo cưới ở tiệm vải trong trấn bán rất đắt, một bộ có thể lên tới vài trăm văn thậm chí vài lượng bạc. Người trong thôn nếu muốn có một bộ tươm tất, đa phần sẽ mua vải đỏ về tự khâu vá.
Nếu nhà nào thực sự nghèo khó, không đủ tiền mua vải đỏ, khi xuất giá, cô nương sẽ chỉ đội khăn voan đỏ, ca nhi sẽ buộc một mảnh vải đỏ trên đầu.
Trước đây hai cô nương của đại phòng xuất giá, vẫn mặc chiếc áo hồng mà đại bá nương đã mặc khi về nhà chồng. Trương Đại Nha lúc mới về cũng mặc một chiếc. Đại bá nương ban đầu còn định lấy chiếc đó cho Tưởng Tiểu Nhất mặc, nhưng Đường nãi nãi nghĩ một lát rồi nói không cần.
Bây giờ nhị phòng không thiếu bạc, chắc chắn sẽ mua vải đỏ, nhưng Tưởng Tiểu Nhất không biết nữ công, mà ngày cưới thì càng lúc càng gần, cũng không thấy cậu mang vải về nhờ họ giúp đỡ. Đại bá nương liền nghĩ không biết cậu có quên không?
Tưởng Tiểu Nhất cúi đầu: “Không quên, phu quân nói chuyện này chàng ấy lo liệu hết rồi, bảo ta không cần bận tâm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play