Chương 3

Tiểu Sơn Thôn

Tiểu sơn thôn bốn phía núi vây quanh, nhà cửa cùng ruộng nước phần lớn tập trung ở chân núi trên đất bằng, ruộng cạn ở giữa sườn núi. Lật qua Nam Sơn lại đi vào vài dặm đường, liền bắt đầu tiến vào núi sâu.

Ngày thường người trong thôn đốn củi hoặc là tìm đồ ăn cho heo, hái nấm đều ở bên ngoài. Núi sâu ít có người đặt chân, bởi vậy bên này cỏ dại tươi tốt, đường núi khó đi, cây cối cao lớn sum suê, gần như che kín bầu trời, chỉ vài sợi ánh mặt trời có thể chiếu xuống phía dưới. Dưới gốc cây ẩm ướt dị thường, Tưởng Tiểu Nhất một bên nơm nớp lo sợ, một bên tìm nấm.

Nơi này khô mộc nhiều, mộc nhĩ tự nhiên cũng mọc nhiều, gần như đều to bằng bàn tay. Tưởng Tiểu Nhất mừng rỡ không thôi, tim đập thình thịch, không lâu sau đã hái đầy một sọt. Hái xong chỗ cuối cùng, đang định xoay người trở về, hắn đột nhiên phát hiện phía trước có chút không thích hợp.

Đêm qua tuy mới vừa mưa xong, nhưng vẫn chưa có sấm sét, nhưng phía trước lại có một cành cây rất lớn rơi xuống, trông như bị sét đánh gãy, lá xanh phía dưới lờ mờ còn lộ ra một vệt trắng.

Núi sâu nguy hiểm, không chỉ có lợn rừng, còn có sói, nhưng những động vật này đa phần đều xám xịt.

Tưởng Tiểu Nhất hái nấm nửa ngày cũng không gặp quỷ, lá gan liền dần dần lớn. Hắn đến gần bẻ ra lá cây nhìn lên, lúc này mới phát hiện dưới cành cây nằm một con… chuột?

Không đúng, không giống như chuột, con vật nhỏ này cái đuôi quá ngắn, chỉ dài bằng nắm tay thôi.

Hơn nữa lông trên người nó không phải toàn trắng, lông ở tứ chi, mắt và tai đều màu đen, nhỏ xíu một cục, có lẽ to bằng con heo con, lúc này đang nằm rạp trên mặt đất, mũm mĩm, tròn vo một đống, trông vô cùng đáng yêu.

Tưởng Tiểu Nhất nhìn nửa ngày cũng không nhận ra là cái thứ gì, vì thế dùng gậy gỗ chọc chọc.

Mềm mại.

Chắc là rất béo.

Vừa ý thức được điểm này, mắt Tưởng Tiểu Nhất lập tức sáng lên, không nói hai lời trực tiếp xé hai sợi dây cỏ buộc con vật đó lại, rồi sau đó xách lên ước lượng. Con vật nhỏ này nhìn tuy là nhỏ bé chút, nhưng rất có trọng lượng, ít nhất cũng phải mười mấy cân.

Đủ ăn được mấy bữa.

Tuy không hiểu thứ này là cái thứ gì, nhưng chưa từng nghe nói ai ăn thịt mà chết cả.

Tưởng Tiểu Nhất một chút cũng không lo lắng, mắt thấy sọt cũng đã đầy, liền ôm hắn vội vã đi xuống chân núi.

Phải nhanh chân chút, về nhà đun nước nóng, nhổ lông, buổi tối liền có thể xào ăn.

Đã hơn nửa năm cũng chưa ăn qua thịt.

Tối nay làm một đĩa trước đã.

Hắn nghĩ nghĩ, bước chân càng thêm dồn dập, còn cười đến tít mắt, giống như nhặt được bạc. Đến chân núi, mấy người phụ nhân đang làm việc trong đất thấy hắn, hô một tiếng.

“Tiểu Nhất vừa về à!”

Tưởng Tiểu Nhất ‘ừ’ một tiếng.

“Hôm nay thế nào? Hái nấm nhiều không?”

Người hỏi chuyện chính là Tiền gia phu lang, liền ở cạnh nhà Tưởng gia. Trước kia khi Tưởng tiểu nhị cùng Tưởng tiểu tam còn nhỏ, Tiền phu lang thường xuyên qua đây giúp đỡ chăm sóc. Tưởng Tiểu Nhất liền nghiêng người, cho hắn xem.

“Cũng được.” Tưởng Tiểu Nhất nói: “Chỉ là nấm mối và nấm bình thường không nhiều lắm, toàn là mộc nhĩ thôi.”

Mộc nhĩ không quá đáng giá, nấm mối cùng nấm cỏ xanh, nấm bào ngư những thứ này mặc kệ là nấu canh hay xào đều rất ngon, người trên trấn yêu thích nhất ăn, một cân có thể bán mười văn tiền, bằng giá thịt heo. Mộc nhĩ không đáng tiền, một cân khô chỉ chín văn.

Một sọt lớn phơi khô, cao lắm cũng chỉ khoảng ba cân.

Tiền phu lang duỗi dài cổ nhìn lướt qua: “Thật đúng là, bất quá một sọt lớn như vậy, cũng có thể bán hai mươi mấy văn tiền, vẫn là tiểu Nhất ngươi giỏi giang. Cô em chồng nhà ta hôm nay cũng lên núi, bất quá vận khí không bằng ngươi, vừa rồi không có rổ nào mang về. Ai, ngươi trong lòng ôm gì vậy?”

“Không biết.” Tưởng Tiểu Nhất lắc đầu: “Là ta nhặt được, thúc ngài nhìn xem, có nhận ra không?”

Tiền phu lang nghe vậy vác cuốc đến gần chút, nhìn nhìn, không thấy ra nguyên cớ gì. Nhưng hai người thím bên cạnh xem náo nhiệt lại nói có thể là Hùng Tử Tử.

Tưởng Tiểu Nhất hơi nghi hoặc nói: “Là Hùng Tử Tử sao?”

“Trông có chút giống.” Có một người thím không quá chắc chắn nói: “Thứ ngươi ôm này trông lông có vẻ nhiều, ta nghe nói gấu mù chính là lông nhiều. Người giàu có trên trấn mùa đông thích nhất mua da gấu để đắp, một tấm có thể bán mấy chục lượng đó! Ngươi nhặt ở đâu vậy? Chết rồi sao?”

Tiền phu lang còn ở đây, Tưởng Tiểu Nhất cũng không dám nói mình là nhặt được trong núi sâu, bằng không sẽ bị ai đó nhắc đi nhắc lại.

“Ở trên núi thôi.” Hắn nói: “Chắc là còn sống, ấm áp lắm!”

Mấy người thím chưa thấy qua gấu mù, lúc này đều nhìn hiếm lạ. Thấy hắn bị Tưởng Tiểu Nhất trói gô, lại không động đậy, nhìn cũng nhỏ, không có gì nguy hiểm, liền mạnh dạn duỗi tay sờ sờ.

Mềm mại lại mượt mà, cảm giác chạm cực tốt.

“Ai ui, cái này ấm thật nha, trách không được những lão gia lớn kia thích mua da gấu đắp đâu!”

“Còn không phải sao.”

Người trong thôn đều nghèo, làm chăn gần như đều là mua bông cũ, dùng lâu rồi lại cứng lại nặng, còn không ấm áp là mấy. Trước kia nghe nói những nhà giàu có kia tiêu tốn hàng trăm lượng bạc mua da gấu đắp, mọi người đa phần đều khó hiểu.

Cái gì mà không phải cái?

Nếu là ngại lạnh, vậy đắp thêm hai cái, hai cái không được thì ba cái, đáng gì mà phải tốn nhiều bạc như vậy mua cái thứ da gấu bỏ đi đó?

Có nhiều bạc như vậy, mua thịt ăn nó không thơm sao?

Nhưng lúc này vừa sờ, chỉ vài cái thôi, mọi người tức khắc yêu thích không muốn buông tay, càng sờ càng nghiện.

Thật sự là dễ sờ.

Tưởng Tiểu Nhất vội vã trở về giết gấu ăn thịt, nhưng mấy người thím đang sờ đến hăng say, không có ý định dừng tay, hắn cũng không tiện mở miệng, cho đến khi Tưởng tiểu tam hô hắn một tiếng.

“Đại ca.” Tưởng tiểu tam ôm một bó củi lửa, nước mũi vàng khè từ xa lộc cộc chạy tới.

Hắn cùng Tưởng tiểu nhị là song sinh, nhưng thân thể so Tưởng tiểu nhị rắn chắc hơn nhiều, trừ việc quanh năm chảy nước mũi, thân mình là vô cùng khỏe mạnh. Cho dù Tưởng gia bữa nào cũng ăn rau dại, hắn cũng ăn gì cũng ngon, ăn gì cũng không thừa.

Nhìn Tưởng tiểu tam ôm một bó củi lớn mà vẫn có thể nhảy nhót, mọi người không khỏi cảm thán. Tưởng tiểu tam chạy đến trước mặt Tưởng Tiểu Nhất, hít một hơi nước mũi, liền nói đại ca, ta đói bụng, muốn ăn cơm.

Tưởng Tiểu Nhất thấy hắn lại hít nước mũi liền muốn đánh hắn, nhưng thấy hắn mồ hôi đầy đầu, nghĩ đến là mệt đến mức hoảng, cuối cùng vẫn là đau lòng, không nỡ xuống tay, nắm hắn cùng mấy người thím cáo biệt.

Đám người đi xa, một người phụ nhân thu hồi ánh mắt, một bên nhổ cỏ một bên hâm mộ nói: “Tiểu Nhất này thật là giỏi giang quá đi!”

Nhặt một sọt mộc nhĩ lớn như vậy còn chưa tính, còn trắng tay nhặt được mười mấy cân thịt, cái này ai mà không hâm mộ?

“Còn không phải sao.” Có người phụ họa: “Giỏi giang lại cần mẫn, nếu không phải còn phải nuôi hai đệ đệ, ta sớm mời bà mối đến nhà hắn rồi.”

“Tiền gia, hắn năm nay chắc mười chín rồi phải không?”

Tiền A thúc nghĩ nghĩ: “Chắc là có rồi, hắn hơn cô em chồng nhà ta hai tuổi, cô em chồng ta năm nay mười bảy.”

Có người nghe vậy sau thở dài: “Vậy thật là đáng tiếc! Theo ta nói, ca nhi này cũng là mệnh khổ a!”

Ca nhi không dễ sinh con, số tuổi như vậy còn chưa gả đi được, về sau sợ là sẽ càng khó.

Nhưng cũng không phải nói là nhất định không gả được, chỉ là khó tìm được người tử tế.

Dù sao những hán tử trẻ tuổi đều muốn những cô nương, ca nhi mười sáu mười bảy tuổi tươi trẻ, chỉ có nhà nghèo, không được chọn, hoặc những người phẩm hạnh không tốt hoặc đã chết vợ mới chọn những người lớn tuổi.

Nhưng những gia đình như vậy, gả qua đó cũng là chịu khổ.

Tưởng Tiểu Nhất trên thì đốn củi gánh nước, dưới thì giặt giũ nấu cơm, không có việc gì hắn làm không được, người lại hiếu thuận, cưới về tuyệt đối là một tay làm việc giỏi giang.

Hiện giờ mười chín tuổi ‘lão’ ca nhi còn bị bắt ở trong khuê phòng, chính là do trong nhà liên lụy.

Tưởng phụ những năm đầu cưới Hoàng gia khuê nữ ở thôn Liễu Giang bên cạnh. Hoàng gia nữ gả về đây chưa đầy tám tháng đã sinh một nữ nhi. Người trong thôn ban đầu cũng không nghĩ nhiều, sau đó một năm, Tưởng mẫu liền sinh Tưởng Tiểu Nhất.

Sáu năm trước Tưởng mẫu mang theo Tưởng Thúy Thúy ly hôn bỏ đi, nhưng Tưởng mẫu lại không về thôn Liễu Giang, mà là ly hôn chưa đầy hai ngày, liền lại gả cho một hán tử trên trấn.

Người trong thôn sau khi dò hỏi, mới hiểu được hán tử kia nguyên cũng là người thôn Liễu Giang, cùng Tưởng mẫu là thanh mai trúc mã, hai người lớn lên vô tư bên nhau. Nhưng năm trưng binh, hán tử kia bị trưng đi rồi, một ngày trước khi đi, hai người cuối cùng không nhịn được, ở rừng cây nhỏ tương tương nhưỡng nhưỡng lại nhưỡng nhưỡng tương tương, cái lần tương nhưỡng này liền tạo ra mạng người.

Chưa kết hôn đã có thai ở hiện đại còn không tính là hay ho, ở Đại Chu lại càng khó lường. Loại chuyện này nếu là truyền ra ngoài thì mười tám đời tổ tông đều phải theo đó mà hổ thẹn. Hoàng gia nghĩ vậy, liền muốn gả Tưởng mẫu đi.

Tưởng phụ trên không cha mẹ dưới không huynh đệ, là người được chọn tốt nhất trong làng. Nếu không thì Hoàng gia cũng sợ sự việc đã bại lộ, cha mẹ người ta làm ầm ĩ đến cửa, thêm nữa Tưởng phụ lại khá anh tuấn, người cũng hiền lành, Hoàng gia liền chọn hắn.

Năm hợp cách này, Tưởng Tiểu Nhất không hiểu ngọn nguồn, còn chạy đến thôn Liễu Giang tìm nương. Tưởng phụ đi tìm hắn, sau đó không hiểu chuyện gì xảy ra, khi trở về thì chân Tưởng phụ liền không được nữa. Người trong thôn chỉ hiểu được là vì cứu Tưởng Tiểu Nhất, Tưởng phụ mới bị què chân.

Thời buổi này, què chân liền không dễ đi làm thuê trên trấn, Tưởng phụ đội nón xanh lại mất đi chân, sao mà thảm khốc đến vậy.

Nhưng nếu là như thế thì cũng thôi, đất Tưởng gia tuy ít, nhưng ba bốn mẫu đất nếu là chăm chỉ trồng trọt, lại cần mẫn chút, thế nào cũng có cái ăn. Nhưng kết quả chưa đầy một năm, Tưởng mẫu liền kéo người đưa hai đứa trẻ về.

Nói hai đứa này là con của Tưởng phụ, phu quân nàng không muốn giữ.

Tưởng phụ chỉ có thể rưng rưng nuôi dưỡng.

Tưởng Tiểu Nhất là người hiểu chuyện, nhất mực chăm sóc đệ đệ. Hiện giờ hai đứa trẻ mới năm tuổi, Tưởng phụ lại không làm được việc nặng nhọc gì, Tưởng Tiểu Nhất nếu gả cho người, không tránh khỏi phải lấy đồ vật nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ. Nếu là không trợ cấp, chẳng lẽ muốn nhìn hai đệ đệ đói chết?

Nhưng đều là người trong thôn, nhà ai cũng không giàu có, nhà nào cũng thắt lưng buộc bụng mà sống, nếu là cưới một người còn mang theo một chuỗi kéo chân sau, cái này ai mà muốn chứ!

Mấy người thím không khỏi tiếc hận, nhìn Tưởng Tiểu Nhất cõng sọt càng đi càng xa.

Chương 4

Hương Dã Thôn Hộ

Hương dã thôn hộ đa phần đều nghèo khó, thông thường chỉ dịp lễ tết mới có thể ăn được một bữa thịt, mà còn không thể ăn no bụng.

Bữa thịt Tưởng Tiểu Nhất ăn nửa năm trước vẫn là do nhà Tiền gia bên cạnh làm tiệc vui, hắn qua đó giúp đỡ, cọ được một bữa, ăn được hai miếng thịt mỡ lớn.

Sáng nay vội vàng lên núi, hơn nữa trong nhà đã không còn lương thực, hắn liền bữa sáng cũng chưa nỡ ăn, đói bụng bò hai ngọn núi, sớm đã bụng đói cồn cào. Sớm là gác dĩ vãng, hắn lúc này khẳng định là không sức lực làm thêm nữa, nhưng giờ đây hắn dường như có sức lực dùng không hết, con dao mài đến muốn bay lên.

Tưởng tiểu tam thêm ba cây củi lửa vào bếp, thấy nước bốc khói, lại ôm hắn ném hai hàng nước mũi lộc cộc chạy ra.

“Đại ca, đại ca, nước nóng rồi.”

Tưởng Tiểu Nhất đầu cũng chưa ngẩng: “Phải sôi mới được.” Nước không sôi thì không nhổ lông được. Tưởng tiểu tam ‘à’ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, lặng lẽ xem Tưởng Tiểu Nhất mài dao.

Hắn không nói lời nào, trong sân trống trải rất yên tĩnh, tiếng mài dao liền trở nên chói tai.

Hắn nguyên bản ngủ rất ngon, nhưng ngủ ngủ, vô cớ cảm thấy cổ lạnh toát.

Giống như sắp xảy ra chuyện lớn.

Trực giác của hắn từ trước đến nay rất chuẩn.

Năm đó đi Syria vác đại pháo, đánh đánh hắn chính là cảm thấy trong lòng chợt lạnh, theo bản năng dịch mông xuống, kết quả vừa dịch xong, chỗ ngồi ban đầu đã bị viên đạn bắn thủng một lỗ.

Hắn lúc đó trên đầu đều đổ mồ hôi lạnh, đầu óc đều suýt chút nữa ngừng hoạt động, lòng còn sợ hãi nếu không phải động như vậy một chút, hắn phải có hai cái mông lung.

Ở Syria vác đại pháo tuy kiếm tiền, nhưng quá nguy hiểm đến tính mạng, sau này hắn liền ngoan ngoãn về nước.

Lúc này hắn có loại cảm giác, nếu là lại tham ngủ, hắn chỉ sợ cũng phải cứng đơ.

Hắn hơi mở mắt ra, liền thấy một tia sáng chói mắt đâm tới, một con dao phay lớn ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện.

Hắn: “…”

Tình huống gì đây?

Hắn không chết sao?

Tưởng Tiểu Nhất giơ dao phay nhìn nhìn, lưỡi dao phay vừa mài xong trắng đến sáng loáng. Hắn dùng ngón cái thử cạo cạo, cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này đừng nói giết gấu, giết bò đều không phải chuyện đùa. Tưởng tiểu tam lại hít một hơi nước mũi, tung tăng nhảy nhót, vô cùng cao hứng nói: “Đại ca, dao mài xong rồi hả? Vậy chúng ta giết gấu, ăn thịt đi!”

Hắn: “…”

Đây là cái gì lời lẽ hổ lang vậy?

Nghe một chút, nghe một chút, đây là lời người nói sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện người ôm mình chính là một đứa trẻ con, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, trông có chút ngốc, chắc là bốn năm tuổi. Nhưng chính là một đứa trẻ như vậy, thế mà lại có thể nói ra những lời điên rồ như thế.

Xem ta không cho ngươi một cái bạt tai.

Ai, không động đậy được sao??

Hắn nhìn xuống, mình đang bị trói gô.

“…”

Thật là muốn mạng gấu mà!

Củi lửa nấu nước luôn nhanh hơn chút, lúc này đang ục ục sủi bọt, Tưởng Tiểu Nhất múc một thùng, định nhắc vào trong sân, bên ngoài rộng rãi hơn, lát nữa nhổ lông ở ngoài, nếu có dơ bẩn thu dọn lên cũng dễ dàng.

Con Hùng Tử Tử này mười mấy cân, một bữa chắc chắn ăn không hết, phần còn lại có thể treo trên bếp, thịt khô dễ cùng mộc nhĩ mang đi bán.

Đang định ra ngoài, Tưởng tiểu tam lại gọi hắn.

“Đại ca, đại ca, gấu động rồi, nó muốn chạy, ngươi mau tới đi.”

Tưởng Tiểu Nhất đã nghĩ kỹ thịt khô bán thế nào, há có thể để miếng thịt chạy mất chứ! Lập tức ném thùng nước, ba bước cũng làm hai bước chạy ra ngoài.

Hắn trong lòng Tưởng tiểu tam liều mạng giãy giụa, Tưởng tiểu tam thì dùng hết sức ấn hắn, mặt đều nghẹn đến đỏ bừng. Tưởng Tiểu Nhất thấy con gấu kia bị trói mà vẫn không yên phận, còn đá đệ đệ hắn, lập tức duỗi tay "bạch bạch" hai cái.

Hắn tức khắc cảm thấy mông nóng rát, lập tức không dám động đậy.

Hai người này không nói võ đức, lấy đông hiếp ít, hắn vẫn là kẻ thức thời trang tuấn kiệt đi! Bằng không sợ là phải bị đánh chết.

Chiêu này không được thì dùng chiêu khác.

Tưởng Tiểu Nhất cầm dao nói: “Ta chọc nó trước, tiểu tam, ngươi giúp ta giữ chân nó.”

Tưởng tiểu tam lập tức hít nước mũi, cao giọng nói: “Được, tiểu tam tới giúp đỡ.”

Tưởng Tiểu Nhất từng xem người đồ tể trong thôn giết heo, khá có kinh nghiệm, lập tức cầm dao, định mổ vào cổ hắn, còn chưa kịp động thủ, liền thấy con gấu kia đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy lại ướt át, hướng về phía hắn một mực chắp tay thi lễ, tựa hồ đang cầu xin tha mạng.

Tưởng Tiểu Nhất lập tức ngây người.

Con vật nhỏ này khi chưa tỉnh nhìn đã rất đáng yêu, lông xù xù một cục, hiện giờ mở mắt ra, lại càng đáng yêu.

Tưởng Tiểu Nhất rốt cuộc là một ca nhi, trong nháy mắt có chút không chịu nổi.

Nhưng…

Ăn thịt lớn hơn trời.

Cái gì cũng không thể ngăn cản hắn ăn thịt.

Hắn nhìn con dao nhỏ lại muốn vung về phía mình, lập tức cảm thấy tiểu huynh đệ này thật tàn nhẫn. Hắn chiêu sát thủ đều đã dùng ra rồi, người này lại vẫn muốn ăn hắn, cái tâm đó sợ là làm bằng inox.

Hắn lúc đầu mệnh khổ bị sét đánh, thật vất vả nhặt về được cái mạng, nhưng mới ra khỏi hang sói lại vào hang cọp, hiện giờ lòng son tổn hại, pháp lực toàn vô, lúc này là tay trói gà không chặt, làm sao bây giờ?

Hay là thật sự muốn xuống chảo dầu a!

Hắn đã tạo cái nghiệt gì vậy?

Hơn nữa tay huynh đệ này cũng run đến quá lợi hại, hay là chọc đi chọc lại không chọc chết hắn, làm hắn đau vô ích một chuyến a!

Hắn sợ hãi đến lông đều dựng đứng, tim đập thình thịch loạn xạ.

Tưởng Tiểu Nhất một tay nhéo cổ hắn, một tay cầm dao định chọc xuống, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.

“Đại ca, ta về rồi.”

Tưởng Đại Ngưu ôm Tưởng tiểu nhị từ cổng viện đi vào, Tưởng tiểu nhị trên tay còn cầm một cái rổ nhỏ bằng bàn tay, bên trong đựng chút kim chỉ.

Hắn thân thể không tốt, không thể giống Tưởng tiểu tam có thể chạy khắp nơi, thông thường đa phần ở trong nhà, hoặc là đi nhà đường nãi nãi hắn, theo đường nãi nãi hắn học chút kim chỉ.

Những thứ này đều là việc của cô nương, ca nhi, hắn là một tiểu hán tử, học những thứ này ít nhiều có chút ‘kỳ cục’, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Đường nãi nãi hắn nguyên là không muốn dạy, nhưng nghĩ Tưởng phụ là một hán tử, việc may vá thì nửa điểm cũng không biết, Tưởng Tiểu Nhất… trông chờ hắn vá áo, còn không bằng trông chờ heo mẹ trèo cây.

Tưởng tiểu nhị thân thể không tốt, việc nặng làm không được, nhưng có thể giúp người trong nhà may vá chút quần áo, làm chút công việc nhẹ nhàng có thể làm được, cũng là tốt.

Tưởng tiểu nhị cũng học được nghiêm túc, đã vá quần áo cho người trong nhà vài lần, tuy rằng vá còn không bằng không vá, nhưng theo đường nãi nãi hắn học một năm, khi cầm kim may vá thì dáng vẻ ra dáng ra hình, trông rất giống thật.

Hôm nay trở về, trên đường gặp phải đường ca hắn là Tưởng Đại Ngưu. Tưởng Đại Ngưu thấy hắn nhỏ xíu, lùn tịt, đi đường cùng ốc sên bò vậy, tốc độ đó là ăn phân cũng không đuổi kịp nóng hổi, đi nửa ngày giống như còn tại chỗ xoay vòng, hắn trơ mắt nhìn lão gia tử trong thôn chân cẳng không tiện chống gậy từ bên cạnh hắn và bên kia vượt qua, vì thế liền ôm hắn về, tiện đường đưa bạc.

Lúc này vẫn là mùa gặt, Tưởng phụ đi thôn bên cạnh, giúp Lý gia xoa bắp.

Lý gia coi như là nhà giàu có, trong nhà ba mươi mấy mẫu đất, mỗi năm thu hoạch vụ thu căn bản không lo liệu hết được quá nhiều việc, đa phần đều thuê người. Việc xoa bắp này chính là tách hạt bắp từ lõi bắp, không dùng đến chân, việc cũng nhẹ nhàng, chỉ cần động tay thôi, Tưởng phụ liền tới làm, một ngày mười văn tiền, tuy không tính là nhiều, nhưng dù sao cũng có thu nhập.

Hôm nay thấy lu gạo không còn lương thực, vừa đến Lý gia Tưởng phụ liền tìm Lý lão nhân, hỏi có thể trả trước mấy ngày tiền công không. Tình hình Tưởng gia thế nào Lý lão nhân là hiểu rõ, liền cũng đồng ý, vừa vặn Tưởng Đại Ngưu hôm nay cũng đi thôn Liễu Giang, Tưởng phụ liền sai Tưởng Đại Ngưu giúp đưa về.

Bốn mươi văn tiền không tính là nhiều, nhưng cũng có thể mua mười mấy cân gạo lứt, tiết kiệm chút có thể ăn được một tháng sau.

Tưởng Tiểu Nhất thấy bạc liền cao hứng, Tưởng Đại Ngưu thấy hắn thả dao ôm bạc vui sướng, cười đến giống như phát bệnh thất tâm phong vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa một miếng thịt khô nhỏ trên tay qua.

Tưởng Tiểu Nhất chớp chớp mắt, tựa hồ nghe thấy mùi thịt, bỗng nhiên nuốt nước miếng: “Thịt khô ở đâu ra vậy?”

“Hôm nay đi nhà tẩu tử ngươi.” Tưởng Đại Ngưu nói: “Nhạc phụ ta cho.”

Tưởng Tiểu Nhất nghe vậy xua xua tay: “Vậy ta không thể lấy.”

Gia gia của Tưởng Đại Ngưu và gia gia của Tưởng Tiểu Nhất là huynh đệ ruột, bất quá gia gia của Tưởng Đại Ngưu sinh hai người con trai, một người con gái. Gia gia của Tưởng Tiểu Nhất chỉ sinh một mình Tưởng phụ. Tưởng Đại Ngưu là con trai của đại bá hắn, hiện giờ hai người đại bá chưa phân gia, trong thôn, mọi người đều gọi nhà Tưởng Đại Ngưu là Tưởng gia đại phòng, nhà Tưởng Tiểu Nhất là nhị phòng.

Người Tưởng gia đại phòng tuy là nhiều hơn nhị phòng, nhưng không giàu có hơn nhị phòng là bao. Nếu nhà Tưởng Tiểu Nhất bữa nào cũng một đĩa rau dại, thì đại phòng có thể tốt hơn một chút, một bữa có thể có hai bát rau dại.

Tưởng Đại Ngưu cưới tức phụ này là người lợi hại, phụ thân là thợ săn. Tưởng thị lớn lên lưng hùm vai gấu không nói, tính tình còn đặc biệt nóng nảy, tuy mới gả về đây hai tháng, nhưng đã cùng hai bà nương trong thôn trải qua trận cãi vã rồi. Tưởng Tiểu Nhất ngại không dám lấy, cũng sợ cầm về đường tẩu hắn sẽ làm ầm ĩ.

Tưởng Đại Ngưu không thu tay về: “Cầm lấy đi! Ta đây còn có, nhạc phụ cho ta hai miếng.”

Tưởng Tiểu Nhất từ chối không được, liền nhận lấy. Tưởng Đại Ngưu cười cười, lúc này mới nói: “Vừa rồi ta vào thôn nghe Lưu thím nói ngươi trên núi nhặt được một con Hùng Tử Tử, ở đâu vậy? Cho ta xem, ta còn chưa gặp gấu bao giờ!”

Tưởng Tiểu Nhất còn chưa nói lời nào, Tưởng tiểu tam trước giơ một bàn tay nhỏ nói: “Ở đây, ở đây.”

Hắn đang sống không còn gì luyến tiếc bị hắn đè dưới thân.

Tưởng Đại Ngưu cùng Tưởng tiểu nhị lại gần vừa thấy, không khỏi kinh hô.

“Ai ui, sao mà đáng yêu vậy.”

Tưởng tiểu nhị nhìn liền thích, hắn cũng không sợ hãi, duỗi tay liền sờ, sờ một hồi lâu, hắn đều không giãy giụa, còn ngoan ngoãn, một bộ nằm yên tùy tiện xoa tùy tiện sờ. Hắn tức khắc liền thích, thấy Tưởng Tiểu Nhất vào bếp thả thịt lại bắt đầu cầm dao, lập tức nóng nảy, ôm chân Tưởng Tiểu Nhất, nói gấu đáng yêu, có thể không cần giết không?

Tưởng Tiểu Nhất đau nhất hai đứa đệ đệ, lập tức liền có chút do dự.

Tưởng Đại Ngưu cũng theo đó khuyên: “Tiểu nhị thích thì ngươi cứ giữ lại cho hắn chơi mấy ngày đi, thứ này nhỏ như vậy, chắc không cắn người đâu.”

Hắn liếc mắt nhìn hắn.

Vẫn là huynh đệ này biết cách làm người, nhìn xem, nói chuyện khéo léo biết bao…

Tưởng Đại Ngưu: “Về ta giúp ngươi hỏi tẩu tử ngươi, xem làm thế nào để lột da súc sinh, ta thấy lông con Hùng Tử Tử này mọc khá tốt, tuy rằng hơi ít một chút, nhưng nếu có thể lột xuống nguyên vẹn, chắc có thể mang đi trấn trên bán được đó.”

Hắn: “…”

Ta lột cái mông ngươi ra bây giờ.

Biết nói chuyện thì ngươi nói nhiều thêm chút nữa đi.

Tưởng Tiểu Nhất vốn là không quá nhẫn tâm xuống tay, lúc này Tưởng Đại Ngưu vừa nói như vậy, càng không nỡ xuống tay.

Vậy giữ lại mấy ngày đi!

Dù sao hôm nay cũng có thịt ăn.

Hắn thấy hắn thu dao, tức khắc nhẹ nhõm thở phào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play