Chương 27

Bạch Tử Mộ đột nhiên không hề báo trước phun ra tiếng người, khiến Tưởng Tiểu Nhất kinh sợ đến mức toàn thân máu dồn lên đầu, cả người ngây dại. Tay hắn vô thức buông lỏng, con dao rơi xuống giường, phát ra một tiếng bịch trầm đục.

Cả hai đều bị âm thanh này làm giật mình run rẩy.

Tưởng Tiểu Nhất lùi lại, định rời khỏi mép giường, nhưng vừa lùi hai bước, hắn lại đột nhiên nhào về phía giường, nhặt lại con dao, sau đó chạy đến cạnh cửa, cầm dao phay chắn ngang ngực, nhìn Bạch Tử Mộ, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Trong tiếng tim đập như sấm, hai tay hắn siết chặt cán dao, run rẩy hỏi: “Vừa… vừa rồi là ngươi nói chuyện?”

Hắn nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng lại thấy Bạch Tử Mộ gật đầu.

Sắc mặt Tưởng Tiểu Nhất trắng bệch, tim đập suýt ngừng: “… Ngươi là yêu quái?”

Bạch Tử Mộ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Tưởng Tiểu Nhất nhìn chằm chằm hắn: “Rốt cuộc có phải không?”

“Không phải.” Yêu quái là phải bị thiêu, nói ra chắc chắn không có đường sống, Bạch Tử Mộ bất chấp, vội vàng nói: “Ta chỉ là một con gấu biết tu luyện thôi! Ta không làm chuyện xấu, cũng không hút dương khí của người, ta tuân thủ kỷ luật, yêu nghề kính nghiệp, thành thật thân thiện, rộng lượng, lạc quan cởi mở, tích cực hướng về phía trước, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, yêu đời lại yêu dân.”

Tưởng Tiểu Nhất: “…”

Tưởng Tiểu Nhất nghe mà mặt nóng ran, con Hùng Tử Tử này thật sự là quá không biết xấu hổ.

Bạch Tử Mộ nói giọng lấy lòng: “Huynh đệ, vạn sự dễ thương lượng, có thể nào đừng giết ta, cho gấu ta một con đường sống được không?”

Tưởng Tiểu Nhất còn chưa nói lời nào, Bạch Tử Mộ lại từ trong không gian đào ra một túi gạo: “Ta biết trong nhà không có gạo để nấu, ngươi cầm cái này đi ứng cứu khẩn cấp, đừng khách sáo với ta, khách sáo là khinh thường ta đó.”

Tưởng Tiểu Nhất nhìn một túi đồ vật trống rỗng xuất hiện, cả người đều trừng lớn mắt, không kịp phản ứng.

Chỉ cảm thấy lại kinh ngạc.

Bạch Tử Mộ thấy hắn không nói lời nào, ra sức ‘tiếp thị’ bản thân, nói đặc biệt thành khẩn: “Huynh đệ, cái tên mù mắt nào nói ta chỉ đáng giá hai lượng bạc, nhưng mà…”

Hắn lén lút như kẻ trộm, thì thầm: “Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta trong không gian có gì, còn đáng giá hơn hai lượng bạc nhiều. Chỉ cần ngươi không giết ta, ta liền cho ngươi tất cả, chỉ cầu ngươi giữ lại cho ta một cái mạng. Nhà ta còn có một lão muội tám mươi tuổi chưa gả đang chờ ta đó! Ta mà ch·ết toi, nàng làm sao sống nổi đây! Thật đáng thương cho lão muội ta!”

Nói đến đoạn sau, Bạch Tử Mộ vừa gào vừa khóc, dường như thật sự, mí mắt Tưởng Tiểu Nhất đều giật giật lia lịa.

Còn lão muội tám mươi tuổi.

Cứ tưởng hắn sẽ tin sao?

Con Hùng Tử Tử này nhìn lên thì nhỏ, hơn nữa giọng nói… ôn nhuận lại dễ nghe đã đành, còn không hề già chút nào, giống như tiểu tử mười tám/mười chín tuổi vậy. Như thế, từ đâu ra lão muội tám mươi tuổi?

“Vậy, đó là cái gì?” Hắn nhìn chằm chằm túi gạo kia.

“Gạo đó! Vừa nãy ta không phải nói rồi sao?” Bạch Tử Mộ nói.

Gạo???

Tim Tưởng Tiểu Nhất đập nhanh hơn, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không thắng nổi cám dỗ, chịu đựng sợ hãi, đi đến mép giường.

Bạch Tử Mộ có thói quen ngủ ‘nướng’, vì gấu trúc thích nhất là ăn ngủ, ngủ ăn. Bạch Tử Mộ cũng vậy, có khi hắn có thể mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa.

Nhưng người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói cồn cào, ngủ cũng là việc hao phí thể lực bậc nhất. Sư phụ và sư huynh đều không còn nữa, không ai luyện Tích Cốc Đan cho hắn. Bạch Tử Mộ vì tiết kiệm thời gian để ngủ nhiều hơn, liền có thói quen tích trữ đồ ăn.

Đệ tử Thanh Minh Tông đông đúc, nhưng tự sau khi Đại Thanh vong, linh khí suy thoái nghiêm trọng, môi trường không còn thích hợp tu luyện, vì thế các đệ tử liền đều nhập thế.

Bọn họ vốn là thanh niên tài tuấn, tư chất phi thường, lại tu luyện nhiều năm, bản lĩnh tất nhiên là lớn hơn phàm phu tục tử. Lăn lộn bên ngoài mấy năm, ai nấy đều là nhân vật lẫy lừng.

Mấy vị huyền tôn tôn của Bạch Tử Mộ có quyền thế, đối với hắn cũng rất cung kính, nhưng hắn tự giác mình là một lão tổ, ăn cơm mềm của tôn tử không hợp lẽ, liền tự mình thuê một căn tiểu chung cư.

Bất quá giá nhà ở thành phố A cao, một tháng 3000 cũng chỉ thuê được một căn nhà nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, cơm hộp thì đắt, hắn lại không nỡ tiêu số tiền hoang phí đó. Nhưng đồ đạc nhiều lại chật chội, vì thế một số đồ đạc tích trữ liền được hắn đặt trong túi không gian.

Túi không gian được hắn cất trong cơ thể, bên trong chứa toàn bộ gia sản hiện giờ của hắn.

Những thứ này đều là dùng tiền mồ hôi nước mắt hắn mua.

Nếu không phải khoảnh khắc tánh mạng nguy nan, một hạt gạo hắn cũng không nỡ lấy ra.

Gạo là mua ở siêu thị, 30 cân một túi, đóng gói rất kỹ, nhìn cũng không thấy gì. Tưởng Tiểu Nhất sau trận vừa rồi, lúc này cũng không thấy sợ hãi gì nữa.

“Đây thật là gạo?”

“Chắc chắn rồi! Ta là người thành thật, lừa ai cũng không lừa ngươi đâu, ngươi phải tin tưởng ta.” Bạch Tử Mộ nói giọng nịnh bợ mười phần, vẻ mặt lại thập phần vô hại, Tưởng Tiểu Nhất bật cười, một chút cũng không thấy sợ.

“Nhưng ta sao không thấy?” Hắn hỏi.

Túi còn chưa mở ra thì thấy sao mà thấy?

Ngươi có mắt nhìn xuyên thấu sao?

Hỏi cái loại vấn đề này, cái ca nhi ngu ngốc này.

Bạch Tử Mộ càu nhàu xong lại thập phần tích cực: “Lão thiết, mở ra là thấy ngay.”

Đại Chu không có túi xách, ngày thường đựng đồ vật, không phải bao tải thì cũng là sọt và giỏ.

Tưởng Tiểu Nhất nhìn lên liền cảm thấy cái túi này cực tốt, màu sắc rực rỡ bên trên thập phần tươi đẹp đã đành, cái hoa văn kia cũng thập phần đẹp, chỉ là có chút khoa trương, bông lúa phía trên hạt lúa chi chít.

Hắn trồng lúa mười mấy năm, cũng chưa từng thấy qua loại này.

Tưởng Tiểu Nhất cũng không dám động tay sờ, ngó trái ngó phải mà vẫn không thấy miệng mở ra được, không khỏi sốt ruột hỏi: “Cái này mở ra sao?”

Móng vuốt Bạch Tử Mộ chỉ một cái: “… Ngươi cắt sợi dây này ra, sau đó kéo ra là được.”

Tưởng Tiểu Nhất làm theo, túi vừa mở ra, hơi thở hắn lại căng thẳng.

Gạo trắng tinh.

Một chút trấu cũng không thấy.

Đại Chu không có máy xay gạo, tách trấu đều dựa vào sức người, hơn nữa tách còn không sạch sẽ, một số gạo bên ngoài còn dính cám.

Nhưng gạo trong túi này, hạt nào hạt nấy trong suốt, không giống cả gạo thượng hạng hắn thấy ở cửa hàng.

Ban đầu hắn còn tưởng là ngô chứ!

Thế mà lại là gạo sao?

Nhiều như vậy, phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ?

Tưởng Tiểu Nhất hô hấp đều khó khăn, nhìn về phía Bạch Tử Mộ ánh mắt tinh tường sáng.

“Những thứ này đều cho ta sao?”

“Vâng!” Bạch Tử Mộ nịnh nọt cười cười, giữ chặt Tưởng Tiểu Nhất, bảo hắn ngồi xuống, tích cực giúp hắn xoa vai, lấy lòng nói: “Lão thiết, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ta không chỉ cho ngươi gạo, ta còn có thể cho ngươi que cay.”

Tưởng Tiểu Nhất cười đến không thấy răng không thấy mắt, Bạch Tử Mộ đấm khiến hắn thoải mái cực kỳ: “Que cay là cái gì?”

“Ngươi đợi một chút.” Bạch Tử Mộ lại đào một gói que cay ra, sau đó dạy Tưởng Tiểu Nhất mở ra.

Que cay đỏ rực, vừa thơm vừa cay, lại còn hơi ngọt, ngon vô cùng.

Không ai có thể từ chối được que cay.

Tưởng Tiểu Nhất chưa từng ăn đồ ngon như vậy, ban đầu vừa thấy thứ này đã hơi ngán dầu, hắn còn nghĩ chỉ nếm một miếng, sau đó giữ lại nấu đồ ăn, kết quả vừa vào miệng, mùi vị thật sự là tuyệt hảo, bất tri bất giác thế mà đã ăn hết một miếng. Hắn sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng gói kỹ lại, giấu vào ngực, che chặt.

“Ngon không?” Bạch Tử Mộ hỏi.

“Ngon.” Hắn liếm môi hỏi Bạch Tử Mộ: “Gạo ngươi còn không?”

Bạch Tử Mộ gật đầu: “Có.”

Tưởng Tiểu Nhất: “Vậy…”

“Chỉ là ta không lấy ra được.” Bạch Tử Mộ chột dạ nói.

Tưởng Tiểu Nhất chớp chớp mắt: “Có ý gì?”

Bạch Tử Mộ không có mặt mũi mà nói.

Lúc trước hắn bế quan, Đại sư huynh tuy mỗi lần đều chuẩn bị Tích Cốc Đan cho hắn, nhưng hắn vẫn lén mang theo chút măng vào. Sau này bị sư phụ biết được, hắn khóc lóc bán manh một trận dài. Sư phụ tuy không cấm hắn ăn vặt, nhưng lại đặt cấm chế và thiên cân trụy lên túi không gian.

Túi không gian một ngày chỉ có thể mở ra hai lần, mỗi lần chỉ có thể lấy hai thứ. Lúc trước hắn bị thương, túi đánh cũng không mở ra được, cũng chỉ mấy ngày nay thân thể hồi phục chút, miễn cưỡng có thể mở ra.

Túi không gian có hạn chế khi lấy đồ, hắn sau này học khôn, đồ vật phần lớn đều là để theo rương theo rương, lặt vặt chỉ có mấy thứ. Cái gói que cay này chính là một trong số đó.

Hắn có chút không nỡ lấy ra, nếu túi không gian hết, sau này hắn ăn gì đây?

Đồ trong túi không gian cũng không nhiều lắm, ăn hết là không còn, nơi này không có huyền tôn tôn làm quan lớn làm đại lão bản, vì sau này chạy trốn không bị chết đói, vẫn phải để lại chút đồ.

Hiện tại vì hối lộ Tưởng Tiểu Nhất, còn để báo đáp hắn lúc trước đã nhặt mình từ trong núi về, Bạch Tử Mộ tính toán đồ trong túi không gian, hắn và Tưởng Tiểu Nhất mỗi người một nửa.

Cũng không phải hắn có khuynh hướng tự ngược, Tưởng Tiểu Nhất vừa rồi còn muốn làm thịt hắn, hắn còn hào phóng như vậy, mà là ân tình là ân tình, lỗi lầm là lỗi lầm.

Nơi này rốt cuộc là cổ đại, trong núi sói hổ vây quanh, không an toàn như hiện đại. Lúc trước nếu Tưởng Tiểu Nhất không nhặt hắn về, lúc này chắc chén canh Mạnh Bà hắn đã uống vài bát rồi.

Sư phụ nói: Tu đạo chú trọng nhân quả, là ân là thù, đều nên báo.

Tưởng Tiểu Nhất vô cùng cao hứng, vội vàng khiêng gạo về phòng bếp.

Xoay xoay đổ vào lu gạo, chỉ trong chốc lát lu gạo đã đầy. Tưởng Tiểu Nhất giấu cái vỏ túi gạo đi, thứ này tuyệt đối không thể để người trong nhà thấy.

Bằng không giải thích không rõ.

Hắn bình tĩnh đứng trước lu gạo, nhìn những hạt gạo trắng tinh, trong lòng vẫn có cảm giác không chân thật, giống như nằm mơ, cả người choáng váng, cho đến khi bàn tay trái truyền đến từng trận đau đớn, Tưởng Tiểu Nhất giơ tay nhìn, vừa rồi xắt rau không cẩn thận cắt vào ngón trỏ, chảy rất nhiều máu, hắn ở dưới mái hiên lấy chút mạng nhện đắp lên, miễn cưỡng cầm máu, vừa rồi hẳn là không cẩn thận lại chạm vào, lúc này vết thương lại bắt đầu rỉ máu ra ngoài.

Bạch Tử Mộ đang định thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Tiểu Nhất lại cầm dao chạy vào.

Mẹ nó, lại tới nữa ư???

Tưởng Tiểu Nhất định mặc cả hay lật lọng đây?

Rõ ràng vừa rồi đều nói tốt, cầm đồ của hắn, liền tha cho hắn một mạng.

Bạch Tử Mộ bực bội, đứng bất động.

Tưởng Tiểu Nhất cười đặc biệt hiền lành, đến trước mặt hắn, từ eo hắn cởi miếng vải rách mà Bạch Tử Mộ dùng để che cái mông nhỏ, dùng dao cắt một cái lỗ, rồi xé một mảnh xuống.

Miếng vải này vẫn là Bạch Tử Mộ sau khi biết mông mình không có lông, liền mạnh mẽ yêu cầu Tưởng Tiểu Nhất buộc cho hắn.

Dù sao hắn là người văn minh, ngày nào cũng trần truồng mông, giống lời nói sao? Lão tổ tông khi chưa có quần áo mặc, còn biết lấy hai mảnh lá cây mà!

Nói nữa, Tưởng Tiểu Nhất vẫn là một ca nhi, hắn ở trước mặt người ta lộ mông, luôn có nghi ngờ chơi lưu manh.

Trong sân nhà họ Tưởng không có giếng nước, nước uống đều phải đi sân phơi lúa bên kia gánh. Tưởng Tiểu Nhất lại bận rộn, ba ngày mới tắm cho Bạch Tử Mộ một lần. Ban đầu Bạch Tử Mộ không hiểu được lông trên mông mình bị đánh mất, sau này ăn Tưởng Tiểu Nhất một trận đòn, mông cay xè, hắn không chịu nổi xoa nhẹ hai cái, lúc này mới phát hiện lông đã biến mất.

Bạch Tử Mộ hơi xấu hổ khi trần truồng mông trước mặt Tưởng Tiểu Nhất, Tưởng Tiểu Nhất vừa đến, hắn liền kiễng chân ngồi. Nhưng lông trên người hắn quá nhiều, hai chân xếp lại với nhau luôn đổ mồ hôi, chưa đầy mấy ngày chỗ bẹn đã nổi rôm sảy. Hắn ám chỉ Tưởng Tiểu Nhất tắm cho mình nhiều hơn, nhưng Tưởng Tiểu Nhất không chịu, không đúng phương pháp, hắn liền tìm Tưởng Tiểu Nhất xin một miếng vải, cột vào ngang hông.

Tưởng Tiểu Nhất thấy hắn như lâm đại địch, cười đến ch·ết.

Hắn xé miếng vải, cột vào ngón trỏ tay trái.

Bạch Tử Mộ lúc này mới phát hiện ngón trỏ hắn bị cắt một vết, vậy vừa rồi…

Gạo tặng không rồi.

Tưởng Tiểu Nhất vốn không định làm thịt hắn, lúc trước mới nhặt về, chưa có tình cảm thì còn có thể ra tay, nhưng hôm nay đã chung chăn gối gần một tháng, tiểu Hùng Tử Tử lại đáng yêu như vậy, hắn nào nỡ.

Củi lửa tuy chưa chặt đủ, nhưng vụ ngô này còn chưa bán. Trước kia phơi khô xong Tưởng Tiểu Nhất liền trực tiếp gánh đi trấn trên, nhưng tháng trước thôn trưởng đến, nói với Tưởng phụ rằng ông ấy nghe tin thuế thu hoạch có thể có biến động.

Trước đây biên cảnh vẫn luôn có chiến tranh, triều đình tất nhiên thu lương nhiều hơn chút, nhưng mấy năm trước man di chiến bại, biên cảnh bình định. Tuy nhiên sợ man di trỗi dậy, sau này chỉ phái một nửa quân lính, cho đến mấy tháng trước, tất cả ‘dân binh’ đều bị giải ngũ về nhà. Như vậy, biên cảnh chắc chắn đã hoàn toàn yên ổn, không đánh giặc nữa, quân lương tất nhiên dùng ít hơn, vậy thuế thu hoạch e là sẽ thay đổi.

Chuyện này cũng không biết thật giả, Tưởng Tiểu Nhất nghĩ nghĩ, dứt khoát chờ quan binh đến thu lương xong, phần còn lại mới gánh đi bán.

Hôm qua hắn mài dao, liền nghĩ mấy ngày nay hắn chặt thêm chút củi, phụ thân đi làm giúp, thế nào cũng kiếm được một trăm văn về.

Như thế, Hùng Tử Tử liền không bán.

Bán Tưởng tiểu nhị cùng Tưởng tiểu tam sợ là cũng sẽ làm loạn.

Tưởng Tiểu Nhất nén cười, vuốt đầu Bạch Tử Mộ, thử hỏi: “Ta lát nữa nấu cơm, ngươi ăn không?”

Bạch Tử Mộ cảm giác mình bị lừa, xoay người lại lấy mông đối diện hắn, không nói lời nào.

Tưởng Tiểu Nhất cũng không tức giận, còn cười ngồi xuống phía sau hắn, chọc chọc hắn: “Ăn không ăn hả? Nói chuyện đi.”

Bạch Tử Mộ tức giận: “Không ăn.”

“Vậy canh trứng thì sao?” Tưởng Tiểu Nhất lại hỏi.

“Không ăn.”

“Vậy măng thì sao?”

“Không…” Bạch Tử Mộ co duỗi được, kịp thời sửa miệng: “Cái này vẫn phải ăn.”

Không ăn thì hắn lấy đâu ra sức lực mà tu luyện.

Tưởng Tiểu Nhất lại bật cười, hắn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc này trời đã chạng vạng, rau còn chưa nhặt, cơm cũng còn chưa nấu, chỉ đành đi trước lo việc.

Chương 28

Đến vườn rau Bạch Tử Mộ đều bực mình.

Cái ca nhi này thật là, nhặt rau cũng dắt hắn theo, có ý gì?

Sợ hắn chạy?

Nếu là như vậy thì cũng không sao, chỉ sợ là… hắn không rời được mình.

Nếu đúng như hắn nghĩ, thì phải làm sao đây.

Mẹ hắn lúc trước sao lại không hiểu chuyện vậy! Sinh con tùy tiện sinh một chút thì tốt rồi sao! Cứ nhất định phải sinh hắn đẹp trai như vậy, bây giờ thì hay rồi, rước lấy phiền phức rồi đó.

Bạch Tử Mộ cảm thấy một nỗi ưu sầu nhàn nhạt.

Vườn rau được Tưởng Tiểu Nhất quy hoạch thành nhiều mảnh, rau cũng trồng nhiều, không chỉ có cần tây, cải trắng, hẹ, còn có đậu Hà Lan và mướp hương. Còn có chút hẳn là mới trồng, mới nhú mầm nhỏ. Rau thơm không dễ bán, người bình thường đa số dùng làm nước chấm, bởi vậy Tưởng Tiểu Nhất trồng cũng không nhiều, chỉ một mảnh nhỏ.

Nghĩ đến là cần cù, vườn rau một cọng cỏ dại cũng không có, chỉ là mấy tảng đá đặt trong mương nhỏ, không biết dùng làm gì, rất là đột ngột. Bạch Tử Mộ quay đầu nhìn đông nhìn tây, nhìn nửa ngày, mới ngồi xổm cạnh Tưởng Tiểu Nhất, giúp hắn nhổ rau.

Tưởng Tiểu Nhất cười, không biết nghĩ đến gì đột nhiên hỏi: “Ngươi có tên không?”

Vừa biết hắn có thể nói, liền sốt ruột hỏi tên tra hộ khẩu rồi sao?

Khóe miệng Bạch Tử Mộ cứng lại: “Có.”

“Gọi là gì?” Yêu tinh còn có tên sao? Tưởng Tiểu Nhất nhìn hắn, cảm thấy khá tò mò, Bạch Tử Mộ nghiêm trang: “Đại soái ca.”

Tưởng Tiểu Nhất: “…”

Tưởng Tiểu Nhất vỗ hắn một cái: “Ta hỏi ngươi đàng hoàng đó!”

Bạch Tử Mộ lúc này có chút thật thà: “Bạch Tử Mộ.”

Cái tên này vừa nghe đã không giống tên trong thôn.

Những hán tử trong thôn không có học thức gì, đặt tên đa số theo thứ tự, hoặc không phải đại ngưu tiểu ngưu thì cũng là đại hổ tiểu hổ, nói chung là những động vật quen thuộc trong thôn.

Cải thìa dễ bị sâu, ốc sên trên đó cũng nhiều, Tưởng Tiểu Nhất vừa nhổ một cây, liền thấy phía sau lá cải dính bốn con ốc sên, hắn nhặt ném xuống đất, cầm lấy một viên đá nhỏ bên cạnh liền đập.

Đáng thương cho lũ ốc sên chưa kịp nói lời trăn trối, chỉ trong nháy mắt đã bị Tưởng Tiểu Nhất đập nát bét.

“Là người nhà ngươi đặt cho?” Hắn hỏi.

Bạch Tử Mộ khó khăn nuốt nước bọt, hắn nghi ngờ Tưởng Tiểu Nhất đang đánh tiếng dò la, vì thế sau khi thu ánh mắt lại, hoàn toàn thành thật: “Vâng! Sư phụ ta đặt cho.”

“Sư phụ?” Động tác Tưởng Tiểu Nhất khựng lại, rất kinh ngạc: “Ngươi còn có sư phụ? Vậy ông ấy cũng ở trên núi Hổ Khâu sao?”

Lúc trước hắn chính là ở trên núi Hổ Khâu, nhặt Bạch Tử Mộ về.

Thấy Bạch Tử Mộ lắc đầu, hắn nghi ngờ nói: “Không ở trên núi? Vậy ở đâu?”

Bạch Tử Mộ buồn bã nói: “Ở trong bao.”

Tưởng Tiểu Nhất: “À?”

Bao bao là chỉ bao tải sao?

Bạch Tử Mộ là một con gấu tinh, vậy sư phụ hắn đại khái cũng là một con gấu, ở trong bao, chẳng lẽ là bị bắt sao?

“Sư phụ ta đã ch·ết, chôn trên núi, đắp một cái bao.” Bạch Tử Mộ nói.

Vừa rồi còn định an ủi gấu, nhưng nghe xong lời này, mí mắt Tưởng Tiểu Nhất giật giật, tay có chút ngứa, nhưng vừa rồi đã cầm gạo của người ta, hắn đành chịu đựng, chuyển chủ đề: “Vừa rồi hỏi ngươi, ngươi nói ngươi không ăn cơm, vậy có dùng bữa không? Cái cải thìa này rất non, nấu ăn rất ngon, ngươi nếu ăn thì chúng ta nhổ thêm chút.”

Lúc này tuy đã nhổ được nửa rổ, nhưng mầm cải trắng nhìn thì nhiều, nấu lên lại không được bao nhiêu, một đống nấu chín, cũng chưa được nửa bát.

Bạch Tử Mộ liếc nhìn hắn, cười khẩy: “Ngươi từng thấy con gấu nào dùng bữa chưa? Gấu thì phải có dáng gấu chứ.”

Tưởng Tiểu Nhất: “…”

Lời này nghe giống như cũng không có gì sai.

Cách vách vườn rau có người tới, hẳn là quan hệ với Tưởng Tiểu Nhất cũng không tệ, từ xa đã chào hỏi, thấy Hùng Tử Tử còn biết nhổ rau, vô cùng kinh ngạc, còn sửng sốt một lúc lâu, lấy lại tinh thần đến gần cũng không hái rau, nhìn chằm chằm Bạch Tử Mộ.

Vẻ mặt rất là hiếm lạ.

Bạch Tử Mộ không dám nói lời nào, ném rau trực tiếp trốn ra sau lưng Tưởng Tiểu Nhất, hai móng vuốt nắm chặt quần áo hắn.

Tưởng Tiểu Nhất trong lòng vừa mềm vừa ngứa, không dấu vết xê dịch thân mình, che khuất ánh mắt của bà phụ nhân kia.

“Thím cũng tới hái rau à!”

“Vâng!” Bà phụ nhân kia nói: “Lấy hai cây cải trắng, hôm nay thúc con đi thôn Liễu Giang bên kia mua một cân đậu hũ, nhổ chút về hầm chung.”

Vườn rau hai nhà gần nhau, bà phụ nhân kia chọn hai cây lớn, cũng không vội vã đi, mà vừa bẻ những lá cải già bên ngoài vừa nói: “Tiểu nhị đỡ hơn chút nào chưa? Mấy ngày nay trong nhà bận, cũng chưa rảnh đi thăm nó.”

Ngày Tưởng tiểu nhị từ trấn trên về, bà thím này đã bảo khuê nữ nhà mình mang hai quả trứng gà đến.

Tưởng Tiểu Nhất hiểu chuyện, cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn thím đã cho trứng gà.”

“Khách sáo gì, chỉ hai quả trứng gà thôi mà.” Miệng thì nói vậy, nhưng hai quả trứng gà với người nông dân cũng là đáng giá, ngày thường toàn không nỡ ăn, đa số đều dành để mang đi trấn trên bán.

Thím cẩn thận lật lá cải xem có sâu không, miệng cũng không ngớt: “Người trong thôn cứ thích nói chuyện vớ vẩn, con sau này nghe gì cũng đừng để trong lòng, cứ mặc kệ họ nói, con càng để tâm họ càng hăng hái.”

Tưởng Tiểu Nhất trong lòng ấm áp: “Con hiểu rồi.”

“Chuyện nhà họ Lưu làm không có đạo nghĩa, người ta giàu có, chướng mắt ta, cũng không sợ đắc tội với ai, liền dám nói lung tung.” Thím nhìn quanh, thấy không có ai, đem rau đã nhổ bỏ vào rổ, lá cải già cũng không nỡ vứt, mang về nhà còn có thể cho gà ăn. Nàng cầm trên tay, đến gần hơn mới nói:

“Chuyện của con đều do cái bà già nhà Tôn kia đi đâu cũng nói bậy lung tung, phụ thân con biết chuyện này, mấy hôm trước còn lên nhà họ Tôn làm loạn một trận.”

Chuyện này Tưởng Tiểu Nhất thật sự không biết, thím tiếp tục nói: “Khi làm loạn, con nhỏ Quyên Tử kia còn từ trong phòng ra hát đệm, bị phụ thân con nói hai câu, liền khóc đến chảy cả nước mũi.”

Thím nhớ lại vẻ mặt không thể tin được của Quyên Tử lúc đó, còn thấy buồn cười.

Quyên Tử có dáng vẻ tốt, một số hán tử trong thôn bất kể già trẻ, khi nói chuyện với nàng đều rất nâng niu, cố gắng ôn tồn nhẹ nhàng, lời nói cũng không dám nói to tiếng. Nhưng ngày đó nàng vừa từ trong phòng ra, nói chưa được hai câu, Tưởng phụ liền chỉ vào nàng bảo nàng cút, nếu không thì mắng cả nàng.

Quyên Tử sững sờ nửa ngày, không ngờ ông ấy lại không cho mình mặt mũi như vậy. Trước kia nàng đi ra ngoài, các hán tử luôn tranh nhau đến xu nịnh lấy lòng, nào từng gặp cảnh này bao giờ. Tức khắc nàng không chịu nổi, ngay tại chỗ liền tủi thân, lấy khăn che mặt rồi chạy về phòng.

Thím kể sống động như thật, Tưởng Tiểu Nhất nghe xong cũng bật cười.

“Người trong thôn cứ thế đấy, thích nói chuyện tầm phào, đôi khi nói cũng khó nghe, nhưng tâm địa đều không xấu.” Thím nói: “Phu lang nhà họ Lý lần trước không phải đẩy tiểu tam một cái sao, sau này hẳn là băn khoăn, hôm kia tiểu tam đi chân núi nhặt củi, ta thấy hắn đứng bên đường, cầm một quả dưa chuột, dường như muốn cho tiểu tam, bất quá tiểu tam đại khái là sợ hắn, thấy hắn quay đầu liền chạy, cũng chưa cho được. Lần sau hắn nếu có nói chuyện với con, con cứ đáp lời, dù sao đều là người cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.”

Sống trong thôn đều là như vậy, ngày thường khó tránh khỏi sẽ vì một số chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau, nhưng không mấy nhà là thật sự kết oán rồi cả đời không qua lại với nhau, trừ phi thật sự là cãi nhau đến mức rất dữ dội.

Oan gia nên giải không nên kết.

Tưởng Tiểu Nhất gật gật đầu: “Con biết rồi.”

Thím vỗ rớt bùn dính trên rổ, cười nói: “Ta vẫn luôn biết con hiểu chuyện, vốn không nên nói nhiều lời, nhưng người này có tuổi rồi, tổng không tránh được nói nhiều. Thôi được rồi, không nói chuyện với con nữa, ta còn phải về nấu cơm đợi thúc con đó.”

“Thím đi thong thả.” Chờ người đi rồi, Tưởng Tiểu Nhất hái được đầy một rổ rau, lúc này mới ôm Bạch Tử Mộ về.

Trên đường Bạch Tử Mộ dặn dò hắn: “Chuyện ta có thể nói, ngươi tuyệt đối đừng nói cho hai cái tiểu quỷ đầu kia nha!”

Tưởng Tiểu Nhất tất nhiên là biết nặng nhẹ, Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam còn nhỏ, không giữ được chuyện, nếu hiểu được chuyện này, không cẩn thận nói lỡ miệng, thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức.

Gây ra hoảng loạn là nhỏ, Bạch Tử Mộ bị bắt thiêu thì không được.

Dù sao trong thôn, cũng không phải ai cũng gan lớn như hắn.

Về đến nhà, Tưởng tiểu nhị cùng Tưởng tiểu tam vẫn chưa về, Tưởng Tiểu Nhất đặt rau xuống, múc nửa chén gạo liền bắt đầu đãi.

Bạch Tử Mộ đều nhìn đến bực mình: “Chỉ nấu nửa chén gạo thôi sao? Đủ ăn không?”

Bát ăn cơm của nhà họ Tưởng không tính là lớn, nửa chén cũng chỉ hai nắm tay, cái này mà nấu, còn không đủ Tưởng tiểu tam một mình chén.

“Đủ rồi.” Tưởng Tiểu Nhất đổ gạo vào nồi, thêm bốn gáo nước, nói: “Nấu cháo cải trắng không dùng được nhiều gạo đâu.”

Cái thao tác này vừa thấy, liền hiểu được nhất định lại là thiếu gạo nhiều rau. Bạch Tử Mộ hỏi: “Không nấu cơm à? Nhiều gạo như vậy.”

Tưởng Tiểu Nhất quay đầu nhìn hắn: “Đây là gạo trắng.”

Rồi sao nữa?

Gạo trắng thì không thể ăn nhiều sao?

Tưởng Tiểu Nhất thấy Bạch Tử Mộ vẻ mặt ngốc nghếch, nói: “Có thể mang đi bán, túi này 30 cân, bán hết, có thể được hai trăm mấy gần 300 văn đó.”

Hắn nào nỡ ăn, đổi thành tiền bạc mua gạo lứt, có thể mua tám chín mươi cân, đủ ăn mấy tháng.

Bạch Tử Mộ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, bất đắc dĩ nói: “Ta còn mà, ngươi nấu ngon chút đi, cho ngươi… đệ ngươi bồi bổ.”

Đồ của Bạch Tử Mộ, Tưởng Tiểu Nhất kỳ thật hơi xấu hổ khi nhận, vô công bất thụ lộc, lấy không thì không tốt, càng không cần đề cập đến việc mở miệng hỏi. Bất quá hắn đã nói như vậy, Tưởng Tiểu Nhất nghĩ nghĩ, vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Hắn lại đào hai chén gạo ra, rửa sạch sẽ đổ vào chảo sắt lớn, nước vẫn còn nhiều, múc ba gáo ra, hắn thò ngón trỏ vào nồi, nước vừa đúng không quá một đốt ngón út.

Tốt.

Nấu cơm như vậy, vừa đúng, không quá khô, cũng không quá ướt.

Hắn đậy nắp, lại đánh nước bắt đầu rửa rau.

Bạch Tử Mộ trở về phòng tu luyện.

Rau rửa được một nửa, mặt trời đã sắp lặn, chân trời một màu vàng cam, Tưởng Tiểu Nhất không khỏi thò đầu ra ngoài sân xem.

Ngày thường Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam sẽ không đi ra ngoài lâu như vậy, thường thường đến giờ nấu cơm là sẽ ngoan ngoãn về giúp đỡ, hôm nay đã muộn thế này, lại vẫn chưa về.

Tưởng Tiểu Nhất có chút lo lắng, tính toán rửa rau xong sẽ đi nhà đại phòng bên kia xem thử, vừa lúc ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

“Tiểu đệ, con có mệt không?”

“Không mệt, tiểu tam có sức lực, ôi cha, nhị ca, nước mũi tiểu tam sắp chảy vào miệng rồi, làm sao bây giờ?”

“Con đừng động, nhị ca lại giúp con lau.”

Tưởng Tiểu Nhất đứng dậy đi ra xem, Tưởng tiểu nhị đang giúp Tưởng tiểu tam lau nước mũi, tay có chút bẩn, hắn lại ngồi xổm ven đường, chùi nước mũi dính trên tay vào lá cây, còn Tưởng tiểu tam đang hổn hển ôm một cây tre dài gần 1 mét, to bằng cái bát trở về.

Cây tre này vừa lớn vừa nặng, Tưởng tiểu tam thở hổn hển như trâu, trán đầy mồ hôi.

Tưởng Tiểu Nhất vội vàng nhận lấy, nặng trĩu: “Cây tre này từ đâu ra vậy?”

Tưởng tiểu tam đã lục đục chạy vào bếp uống nước, Tưởng tiểu nhị ôm chân Tưởng Tiểu Nhất, nói: “Chúng con chặt từ phía sau nhà đại bá về.”

Phía sau sân nhà đại phòng năm trước trồng một ít tre bương, Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam về đi tắt, đi ngang qua ngoài tre bương, Tưởng tiểu nhị thấy trong tre bương mọc một cây măng tre, to đùng, liền muốn mang về cho Hừng Hực ăn. Hắn hỏi đại bá, đại bá nói cứ chặt, vốn dĩ là thấy mảnh đất nhỏ phía sau nhà này trống, toàn là đá, lại không tiện trồng rau, để không lại tiếc, lúc này mới trồng chút tre bương, liền nghĩ sau này có thể chặt đan sọt, chiếu trúc gì đó.

Cây tre bương đó đã mọc được hai ngày, cũng già rồi không ăn được nữa, Tưởng tiểu nhị muốn, ông ấy tất nhiên cho. Tưởng tiểu tam muốn mượn dao của ông ấy, đại bá thấy nó nhỏ xíu, sợ xảy ra ngoài ý muốn, liền giúp chặt. Tưởng tiểu tam liền một mình vác về.

Hắn sức lực lớn, tre bương cũng chỉ hơn hai mươi cân, vốn cũng không cần mệt như vậy, nhưng đầu óc hắn không được nhanh nhạy lắm, không hiểu được vác tre bương về trước, mà cứ đi theo Tưởng tiểu nhị, cà kê dê ngỗng, hết gần nửa canh giờ.

Nhưng mệt ch·ết hắn.

Tưởng Tiểu Nhất cũng không biết Bạch Tử Mộ có ăn loại tre này không, chỉ đành vào phòng hỏi hắn.

Cái đó thì cần phải ăn rồi.

Măng này rất lớn, lọt sâu vào lòng Bạch Tử Mộ, chỉ là lúc này cái đầu hắn nhỏ, tre bương cao hơn hắn quá nhiều, giơ lên hay dựng ngang thế nào cũng không tiện ăn, Tưởng Tiểu Nhất nhìn ra sự lúng túng của hắn, giúp hắn lột tre bương, chặt thành từng khúc, để vào rổ thức ăn cho hắn.

Bạch Tử Mộ giơ ngón cái lên cho hắn.

Tưởng tiểu nhị hai tay ôm mặt, nhìn Bạch Tử Mộ: “Hừng Hực, ngon không?”

Bạch Tử Mộ gật đầu một cái, Tưởng tiểu tam mặt còn đỏ bừng, uống xong một chén nước, liền như tiêm máu gà vậy, hồi sức sống lại, lúc này vây quanh Bạch Tử Mộ chạy tới chạy lui: “Hừng Hực thích ăn, vậy ngày mai tiểu tam lại đi chặt cho ngươi.”

Tưởng tiểu nhị khó xử nói: “Nhưng nhà đại bá hình như không có măng nữa.”

“Đúng vậy, vậy làm sao bây giờ đây?” Tưởng tiểu tam nhíu nhíu mày nhỏ, vẻ mặt rất buồn rầu.

Trên núi thì có đó, bất quá xa, đại ca cùng phụ thân không cho hắn chạy vào trong núi.

Thế này thì làm sao bây giờ?

Tưởng tiểu tam gãi gãi đầu, vẻ mặt như gặp nạn, Tưởng Tiểu Nhất bật cười: “Đại ca sẽ chặt cho Hừng Hực, con đừng chạy lung tung trong núi, nếu không bị sói tha đi rồi, nó sẽ cắn mông con đó.”

Vậy sao được!

Tưởng tiểu tam lập tức che chặt cái mông nhỏ, nhăn khuôn mặt nhỏ, nói: “Không cắn không cắn, tiểu tam không chạy lung tung, tiểu tam nghe lời nhất.”

Tưởng Tiểu Nhất vui vẻ, móc gói que cay ra, vừa mở ra, một mùi hương cay nồng tức khắc bay ra.

Tưởng tiểu tam nuốt nước bọt, đôi mắt sáng lên: “Đại ca, đây là cái gì vậy?”

Tưởng tiểu nhị cũng thò qua, tò mò vô cùng.

“Que cay, ăn ngon lắm.” Tưởng Tiểu Nhất cầm hai miếng ra, Tưởng tiểu nhị thân thể không tốt, nhưng lão đại phu cũng chưa nói không được ăn cay, hơn nữa que cay này béo ngậy, Tưởng Tiểu Nhất theo bản năng liền cảm thấy đây là thứ tốt.

Lúc Bạch Tử Mộ vừa xuất sơn, hơn nửa tiền lương đều dùng vào việc mua que cay và bánh kem, ăn que cay gần mười năm, có thể khiến hắn tích trữ, mùi vị tất nhiên là không cần phải nói.

Loại này một gói siêu thị bán chín khối chín, bên trong chỉ có sáu miếng, tuy đắt chút, nhưng mùi vị cũng thật sự là ngon. Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam vừa cắn một miếng, đôi mắt liền trợn tròn, vẻ mặt như ăn thần đan diệu dược mà ngây người.

“Oa ~”

Tưởng Tiểu Nhất cười nói: “Ngon không?”

Hai tiểu gia hỏa gật đầu lia lịa: “Ngon, ngon lắm, đại ca, cái que cay này còn ngon hơn cả thịt, thơm thơm, lại cay.”

Tưởng tiểu tam trước đây cảm thấy thịt là thiên hạ vô địch ngon nhất, bây giờ ăn que cay, quả thực giống như mở ra cánh cửa thế giới mới.

Tưởng tiểu nhị giơ que cay đưa tới trước mặt Tưởng Tiểu Nhất, Tưởng Tiểu Nhất lắc đầu: “Đại ca ăn rồi, con ăn đi, cũng không cần để lại cho phụ thân, đại ca đây còn nữa.”

Tưởng tiểu tam chỉ vào Bạch Tử Mộ: “Vậy Hừng Hực có ăn không?”

Tưởng Tiểu Nhất nhớ tới câu ‘gấu thì phải có dáng gấu’ của Bạch Tử Mộ, cười nói: “Hắn cũng không ăn.”

“À.”

Hai tiểu gia hỏa cũng ăn được cay, được ăn liền cao hứng, tay trong tay ngồi trên cửa, dường như không nỡ ăn hết ngay, còn xé que cay thành sợi dài, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ ăn, mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.

Tưởng Tiểu Nhất cất que cay, lại vào bếp bận rộn, Bạch Tử Mộ ăn lưng dạ, cũng đi theo vào, kết quả vừa đến cửa, liền thấy Tưởng Tiểu Nhất đổ rau vào nồi, sau đó lại ném một miếng que cay vào, tiếp theo đổ hai giọt sa tế, chỉ hai giọt, dường như nhiều một giọt liền sẽ ăn ch·ết người. Giọt thứ hai vừa vào nồi, hắn liền vội vàng cất gói que cay đi, sau đó đậy nắp.

Bạch Tử Mộ: “…”

Cái thao tác này thật là đỉnh cao.

Hắn lăn lộn xã hội lâu như vậy, chuyện đời gì mà chưa từng thấy qua, vậy mà chưa từng thấy ai lấy que cay đi nấu đồ ăn.

Tưởng phụ mãi đến tối muộn mới từ trong núi trở về, Tưởng tiểu nhị cùng Tưởng tiểu tam hiểu được buổi tối muốn ăn cơm trắng, vẫn luôn canh giữ trong phòng bếp. Tưởng phụ vừa về, Tưởng tiểu tam càng tích cực không ngừng, dọn ghế cho ông, lại múc nước rửa tay cho ông.

“Phụ thân mau rửa đi, rửa sạch sẽ, ăn cơm cơm.”

Tưởng phụ không biết chuyện: “Tiểu tam ta đói bụng à! Vậy phụ thân nhanh chút, tiểu tam vào trước đi, phụ thân lát nữa đến.”

“Vâng, phụ thân nhanh lên đó!” Tưởng tiểu tam tung tăng nhảy nhót, vào phòng bếp liền bò lên ghế, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Tưởng Tiểu Nhất đánh bốn chén cơm, giữa bàn đặt một chậu rau.

Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam mới chỉ ăn cơm trắng một lần, lần đó vẫn là Tưởng tiểu tam đi nhặt về, nửa túi nhỏ xíu, Tưởng Tiểu Nhất nấu cháo cho bọn hắn ăn, lúc đó trong nhà còn chút mỡ heo, Tưởng Tiểu Nhất liền bỏ một miếng nhỏ vào bát của bọn hắn, thơm lừng, hai tiểu gia hỏa đến nay vẫn nhớ mãi không quên.

Lúc này nhìn cơm trắng, vẫn cứ thò cổ nuốt nước miếng.

Tưởng phụ vừa vào cửa liền sững sờ.

“Cơm trắng từ đâu ra vậy?”

Tưởng Tiểu Nhất theo bản năng quét mắt nhìn Bạch Tử Mộ một cái, chột dạ nói: “Mua ở trấn trên.”

Tưởng phụ nghe vậy, suýt nữa thì ngất.

Ông cho rằng Tưởng Tiểu Nhất không muốn sống nữa, Tưởng Tiểu Nhất đỡ lấy ông: “Phụ thân…”

Tưởng phụ nói thấm thía, nắm lấy tay hắn: “Tiểu nhất, con đừng như vậy, nhà họ Lưu không thành thì ta lại tìm, tìm không thấy cũng không sao, phụ thân sẽ chăm sóc con cả đời.”

Tưởng Tiểu Nhất: “…”

Tưởng Tiểu Nhất là người tài tình, mở mắt liền bắt đầu nói dối: “Phụ thân, người nghĩ nhiều rồi, đây là con mua ở tiệm lương nhà họ Triệu, gạo này bị mưa mốc rồi, người ta bán rẻ, một cân chỉ một văn tiền.”

Còn có chuyện tốt bậc này sao?

Nếu là nói ở tiệm lương, Tưởng phụ chắc chắn không tin.

Dù sao gạo trắng quý mà! Cho dù mốc, rửa sạch phơi khô, lại trộn vào gạo mới bán, ai mà biết được?

Cơm trong bát nhìn không biến thành màu đen, còn bay mùi thơm, vậy là mốc chắc không nghiêm trọng, chỉ là mùi vị có thể kém chút, nhưng mà thiếu một hai văn thì người ta cũng tranh nhau mua.

Thời buổi này ăn còn chưa đủ no, còn nói gì đến mùi vị, ăn no được là thành công rồi.

Bất quá chủ tiệm lương nhà họ Triệu là người tốt, mở tiệm lương mấy năm qua cũng chưa từng tăng giá, lễ Tết, còn sẽ nấu cháo loãng phát miễn phí, hơn nữa Tế Thế Đường cũng là nhà họ Triệu mở, thỉnh thoảng cũng sẽ chữa bệnh từ thiện, thuốc trong đó, bán rẻ hơn các tiệm khác.

Lúc trước Tưởng phụ đã hỏi thăm nhiều nơi, mới dẫn Tưởng tiểu nhị đi Tế Thế Đường, trước kia còn cùng Tưởng Tiểu Nhất lãnh cháo ngoài tiệm lương nhà họ Triệu, bởi vậy Tưởng Tiểu Nhất vừa nói như vậy, Tưởng phụ cũng không hoài nghi.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, nghe Tưởng Tiểu Nhất nói tiệm lương nhà họ Triệu hôm nay bán ra một trăm cân gạo mốc, hắn một mình giành được 30 cân, cười toe toét: “Ta đã nói con là người có phúc khí mà.”

Tưởng Tiểu Nhất thấy ông tin, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cơm gạo tất nhiên là ngon, rau thêm que cay dính vị, cũng ngon hơn ngày thường.

Tưởng tiểu tam ăn đến sột soạt, tốc độ lùa cơm mạnh như hổ.

“Con ăn chậm một chút.” Tưởng Tiểu Nhất gắp cho hắn một đũa rau, Tưởng tiểu tam ngẩng đầu từ trong bát, mép miệng còn dính hai hạt cơm, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

“Cảm ơn đại ca, cơm gạo ngon lắm, đại ca cũng mau mau ăn đi.”

Một bữa cơm mấy người ăn đến vô cùng thỏa mãn.

Tưởng Tiểu Nhất hiếm hoi mới ăn một bữa no.

Trước khi dùng bữa hắn đã đun nước nóng, nghỉ ngơi một lát, hắn mới gọi hai tiểu gia hỏa vào nhà tắm rửa.

Tưởng tiểu nhị tắm rửa sạch sẽ, còn la làng muốn chơi, Tưởng Tiểu Nhất tiện đường ôm hắn vào nhà, thấy Bạch Tử Mộ nằm trên giường, không khỏi do dự.

Hắn từ trước đến nay là người biết ơn, cũng hiểu cách đối nhân xử thế.

Người ta cho hắn một quả trứng gà, hắn quay đầu lại liền nghĩ mang chút rau đến biếu người ta, lễ nghĩa có qua có lại.

Bạch Tử Mộ cho hắn gạo, còn cho hắn que cay, mấy thứ này quý giá, cái que cay trước không nói, riêng túi gạo kia, đã đáng giá kha khá tiền bạc, hắn lúc nấu ăn vắt hết óc, cũng không nghĩ ra nên báo đáp hắn thế nào.

Bạch Tử Mộ lại không dùng bữa, trong nhà cũng không có gì tốt.

Bất quá hắn hình như rất chú trọng, lúc trước luôn muốn mình tắm cho hắn…

Ánh mắt Tưởng Tiểu Nhất sáng lên, đi đến mép giường, chọc Bạch Tử Mộ một cái: “Ngươi muốn tắm rửa không?”

Bạch Tử Mộ cảm giác bầu trời rơi xuống một cái bánh bao lớn, khiến hắn choáng váng.

Cái ca nhi này trước kia ba ngày mới tắm cho hắn một lần.

Hôm kia mới tắm xong, hôm nay không ngờ lại hỏi, sao lại tốt bụng đến vậy?

Chẳng lẽ là lương tâm phát hiện?

Vậy cũng không thể phụ lòng.

Bạch Tử Mộ lập tức gật đầu, còn sợ hắn đổi ý, nhào qua ôm lấy chân hắn, thúc giục hắn nhanh lên.

Tưởng Tiểu Nhất bế hắn lên, dẫn hắn đi phòng bếp.

Trời nóng bức mà tắm nước lạnh, quả thực không còn gì thoải mái bằng, hơn nữa thủ pháp tắm rửa của Tưởng Tiểu Nhất tương đối thành thạo, không làm một giọt nước nào vào mắt hắn đã đành, còn lực đạo vừa phải. Bạch Tử Mộ được tắm rửa thoải mái cực kỳ, đang dựa vào thành chậu tận hưởng thì bàn tay vẫn luôn xoa nắn vuốt ve phía sau lưng hắn dần dần đi xuống, rồi sau đó xoay một vòng, dừng lại ở giữa hai chân hắn, sau đó bắt đầu sờ sờ bên trái, rồi lại sờ sờ bên phải.

Bạch Tử Mộ: “…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play