Chương 21
Trấn trên tóm lại là náo nhiệt hơn trong thôn.
Trên đường người đến người đi, cửa hàng bên ngoài treo biển hiệu, chữ trên đó Bạch Tử Mộ đều có thể hiểu. Tưởng tiểu tam vào thành còn không cần Tưởng Tiểu Nhất nói, liền trước tiên nắm chặt lấy hắn, nhìn đông nhìn tây, tò mò vô cùng.
Hai bên đường phố đều là một số sạp hàng, có bán bánh bao, hoành thánh, cũng có bán nông cụ và thổ sản vùng núi. Cửa hàng rực rỡ muôn màu, Tưởng tiểu tam chỉ cảm thấy một đôi mắt đều sắp không đủ nhìn.
Trấn trên thật sự rất náo nhiệt!
Người đông hơn.
Đồ vật cũng nhiều hơn.
Tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác.
“Bán bánh bao đây, bán bánh bao đây, bánh bao thịt một cái chỉ hai đồng tiền thôi!”
Có người đi qua: “Lão bản, cho tôi hai cái.”
Người bán bánh bao vừa nhấc nắp, một làn khói trắng bay lên.
Tưởng tiểu tam ngửi ngửi, chỉ cảm thấy thơm vô cùng, đi xa rồi vẫn cứ ngoái đầu nhìn lại, lưu luyến.
Hắn không khóc không nháo, chỉ vừa chảy nước miếng vừa chằm chằm nhìn, đi xa thật xa mới quay đầu lại. Tưởng Tiểu Nhất vừa áy náy vừa đau lòng hắn, cong người xuống, vuốt mặt hắn, nói: “Đợi đại ca bán đồ ăn xong, sẽ mua cho ngươi một cái ăn, chúng ta đi y quán trước được không?”
“Vâng!” Tưởng tiểu tam ngoan ngoãn gật đầu.
Tưởng Tiểu Nhất và Tưởng tiểu nhị là khách quen của y quán, mỗi tháng đến còn thường xuyên hơn bất kỳ ai. Bậc cửa y quán đều bị hai người họ giẫm mòn hai mảng. Đồng dược bên trong đều nhận ra bọn họ, vừa thấy huynh đệ họ liền dẫn họ vào hậu viện.
“Khương đại phu đang khám bệnh, phải phiền Tưởng tiểu ca nhi các ngươi đợi lát.”
“Không sao cả.” Tưởng Tiểu Nhất vào phòng, rồi đặt sọt xuống, lúc này mới đặt Tưởng tiểu nhị lên giường. Bạch Tử Mộ cũng được ôm ra, Tưởng tiểu nhị hôm qua được dỗ dành rất vui, nhưng vào y quán hắn theo bản năng da liền căng thẳng, cảm xúc cũng không quá cao, bĩu môi, ôm chặt Bạch Tử Mộ không nói gì.
Đợi nửa nén hương, Khương đại phu mới từ bên ngoài bước vào. Hắn là một ông lão hơi gầy, khoảng 60 tuổi, cằm để một nhúm râu, dáng vẻ hiền từ. Thấy Tưởng tiểu tam khỏe mạnh kháu khỉnh đứng ở mép giường còn hơi dừng lại một chút.
“Tiểu tam cũng đến sao?”
Khi Tưởng tiểu tam còn nhỏ không rời người, Tưởng Tiểu Nhất liền thường xuyên cõng hắn mang Tưởng tiểu nhị đến châm kim. Khương đại phu gặp hắn rất nhiều lần, tất nhiên là nhận ra.
Tưởng tiểu tam không sợ người, còn thuận theo gật gật đầu, cười ha hả nói: “Vâng! Tiểu tam cùng Hừng Hực đến bầu bạn nhị ca châm kim ạ.”
Khương đại phu sớm đã chú ý tới cục bông xù xù mà Tưởng tiểu nhị đang ôm, lúc này tò mò nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, bất quá không nhận ra là thứ gì, hỏi Tưởng Tiểu Nhất. Tưởng Tiểu Nhất nói là tiểu Hùng Tử Tử.
“Không giống lắm!” Khương đại phu vuốt râu, nói: “Trước kia có thợ săn đến trấn trên bán gấu, ta còn đi xem qua, con gấu đó cả người đều màu nâu, vật nhỏ này trừ việc cũng có lông, thì không giống gấu nửa điểm nào cả!”
“A?” Tưởng Tiểu Nhất lúc này cũng kinh ngạc nói: “Không phải Hùng Tử Tử sao?”
Rốt cuộc là cái gì vậy.
Bạch Tử Mộ thấy Tưởng Tiểu Nhất nhíu chặt mày nhìn hắn, xoay người, để lại cho hắn một cái mông.
Tưởng Tiểu Nhất: “…”
Hiểu là Khương đại phu kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không nhận ra Bạch Tử Mộ rốt cuộc là thứ gì, chỉ hỏi nó có cắn người không. Tưởng Tiểu Nhất nói không có.
“Nó bình thường ăn gì?” Khương đại phu hỏi.
“Cây trúc.”
“Thế thì không phải Hùng Tử Tử, gấu con cũng ăn thịt.” Khương đại phu nói: “Tuy không hiểu là thứ gì, nhưng đã không ăn thịt, thì cứ nuôi đi! Ta thấy mấy đứa trẻ hình như rất thích.”
Tưởng Tiểu Nhất gật gật đầu, Khương đại phu lại vuốt râu cười nói: “Bất quá chỉ ăn cây trúc mà có thể béo đến như vậy, có thể thấy được cũng là dễ nuôi.”
Bạch Tử Mộ: “…”
Cái lão gia tử này có biết nói chuyện không vậy!
Cái gì mà béo đến như vậy?
Hắn đây là béo sao? Hắn rõ ràng là đáng yêu đến phồng phềnh.
Khương đại phu vừa dứt lời, Tưởng Tiểu Nhất liền nhìn về phía Bạch Tử Mộ, quả nhiên, Bạch Tử Mộ tức giận, hắn từ trong lòng Tưởng tiểu nhị bò ra, đến mép giường, vươn chân ngắn nhỏ, trực tiếp cho Khương đại phu một cước.
Tưởng Tiểu Nhất tức khắc cười cong đôi mắt.
Bạch Tử Mộ lại trừng hắn, biểu cảm nhỏ rất nghiêm túc. Tưởng Tiểu Nhất cảm thấy dường như hắn mà cười thêm một chút nữa, con Hùng Tử Tử này lập tức cũng sẽ cho hắn thêm một cước.
Khương đại phu cả người đều sững sờ: “Nó, nó đây là…?”
Tưởng Tiểu Nhất thật sự muốn cười, lại phải nín, khó chịu cực kỳ: “Tức giận.”
Khương đại phu kinh hãi lắp bắp, trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Bạch Tử Mộ: “Xem ra nó còn có chút đầu óc a! Đều có thể nghe hiểu tiếng người.”
Khương đại phu vừa mới nói xong, lại ăn thêm một cước, hắn thấy Bạch Tử Mộ tức giận đến lông đều dựng đứng, không khỏi bật cười.
Bạch Tử Mộ rầu rĩ không vui, thấy ông lão còn nhìn chằm chằm hắn, dường như càng nhìn càng thấy lạ, một bộ dáng quái gia gia, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Thấy nó dường như sắp tức giận đến nổ tung, Tưởng Tiểu Nhất nhanh chóng giúp hắn vuốt hai cái cho dễ thở, rồi sau đó tự giác đem cái bàn một bên dọn đến trước giường. Khương đại phu nhớ tới chuyện chính, đem cuộn da mang theo đặt lên trên, dưới ánh mắt tò mò của Tưởng tiểu tam, chậm rãi mở ra.
Bên trong cắm đầy kim châm, dày đặc, thế nào cũng phải có mấy chục cây.
Từng cây, có dài có ngắn, nhưng cây ngắn nhất kia, nhìn dường như còn dài hơn cả ngón giữa.
Bạch Tử Mộ xem đến da đầu tê dại.
Trong phòng rất yên tĩnh, có chút không đúng, hắn theo bản năng nhìn về phía Tưởng tiểu tam, quả nhiên, Tưởng tiểu tam lúc này không cười nổi, cái miệng nhỏ luôn líu lo cũng héo lại, đôi mắt trợn to, cả người dường như đều mơ hồ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch một mảng.
Tưởng tiểu tam vẫn luôn biết nhị ca mình thân thể không tốt, thường xuyên phải châm kim, nhưng hắn chỉ nghĩ là dùng kim rất nhỏ, ai ngờ lại dài như vậy.
Hắn trước kia nghịch ngợm lấy kim thêu hoa chơi, chích một cái thôi cũng đau rồi, cây kim này dài như vậy, châm xuống không phải chết người sao!
Tưởng tiểu tam mồ hôi như mưa rơi, tim đập thình thịch thình thịch.
Bạch Tử Mộ xem hắn run rẩy, may mà không ướt.
Khương đại phu cởi xiêm y cho Tưởng tiểu nhị, bảo hắn nằm xuống, sau đó nhéo lên một cây kim châm. Tưởng tiểu tam rất giảng nghĩa khí, sau khi hoàn hồn liền nước mắt lưng tròng nhào tới ôm chặt Tưởng tiểu nhị: “Lão gia gia, cầu xin người đừng châm nhị ca, châm nhị ca sẽ chết mất.”
Tưởng tiểu nhị cũng sợ hãi vô cùng, hai anh em cùng cảnh ngộ đầu kề đầu ôm thành một đoàn, nhìn Khương đại phu run rẩy bần bật, rất giống hai khuê nữ cúc hoa gặp phải lưu manh.
Khương đại phu cảm thấy buồn cười, có lòng trêu chọc hắn: “Vậy không châm nó thì châm ai đây? Đại ca ngươi đã giao tiền rồi, khẳng định phải châm một cái chứ.”
A!
Sao lại như vậy chứ!
Kia… kia…
Tưởng tiểu tam khó xử cực kỳ, cuối cùng nhìn quanh một vòng, lòng hung ác, nói toạc ra: “Không châm nhị ca, châm Hừng Hực, châm Hừng Hực đi!”
Bạch Tử Mộ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Cái thằng em út này!
Hắn thật sự hận không thể tiến lên đá cho nó một cước.
Chương 22
Khương đại phu cười rộ lên, giơ kim châm làm bộ muốn châm vào người Bạch Tử Mộ: “Vậy ta châm Hừng Hực của ngươi.”
Tưởng tiểu tam đang gào bỗng nhiên dừng lại, chớp đôi mắt ngấn nước, lại luyến tiếc. Hắn cảm thấy Hừng Hực quá nhỏ, khẳng định không chịu nổi, châm một cái có khi sẽ chết mất, vì thế lại nhào qua ôm chặt Bạch Tử Mộ.
Tưởng Tiểu Nhất liền thấy hắn giống chó con, chui đầu vào lòng Hùng Tử Tử dụi dụi, sau đó bàn tay nhỏ xíu lén lút sờ ra sau lưng một cái.
Hắn đại khái chột dạ, hoặc là biết mình làm việc này không có đạo nghĩa, giọng nhỏ xíu muốn chết.
“Không châm Hừng Hực, lão gia gia, người vẫn là châm đại ca ta đi, ô ô ô.”
Đại ca lợi hại nhất, không gì làm không được, đại ca khẳng định không sợ.
Tưởng Tiểu Nhất: “…”
Khương đại phu ha ha cười rộ lên, sờ sờ đầu Tưởng tiểu tam: “Ngươi thật đúng là đệ đệ tốt của ca ca ngươi.”
Tưởng Tiểu Nhất sầm mặt xuống, đi qua kéo Tưởng tiểu tam ra, bạch bạch bạch liền cho hắn mấy cái vào mông.
Bạch Tử Mộ thấy hắn che mông, nhăn khuôn mặt nhỏ, tủi thân ba ba, liền cười khằng khặc không ngừng.
Tưởng tiểu nhị cũng ha hả cười, mãi đến khi Khương đại phu châm hai kim vào người hắn, hắn lúc này mới không cười được nữa.
Tưởng Tiểu Nhất đợi Khương đại phu châm xong, bảo Tưởng tiểu tam và Hùng Tử Tử ở lại bầu bạn Tưởng tiểu nhị, còn mình thì mang đồ ăn đi bán.
Trì hoãn một hồi lâu, đi đến có chút chậm, không chiếm được vị trí tốt. Người trên trấn mua đồ ăn cũng thích mua sớm, một sọt đồ ăn nửa bán nửa cho cuối cùng còn thừa vài nắm, chỉ kiếm được mười đồng tiền, Tưởng Tiểu Nhất mua hai cái bánh bao thịt, liền vội vàng chạy về y quán.
Tưởng tiểu tam ôm bánh bao vô cùng vui mừng, mắt đều cười không thấy, bất quá thấy Tưởng Tiểu Nhất chỉ mua hai cái, còn đều chia cho bọn họ, Tưởng tiểu tam chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm bánh bao trong tay mình một hồi, bẻ làm đôi: “Đại ca, của đại ca đây.”
Tưởng tiểu nhị vừa mới rút châm xong, quần áo còn chưa mặc, lúc này còn lem luốc, hắn lau nước mắt, cũng đưa nửa cái qua:
“Đại ca cũng ăn.”
Tưởng Tiểu Nhất rất là vui mừng, hai đứa đệ đệ một đứa thân thể không tốt lắm, một đứa lại ngây ngô chút, nhưng đều hiểu chuyện, hễ có chút đồ ăn đều sẽ nghĩ đến hắn, ngày thường cũng nghe lời, không làm ầm ĩ, ngoan vô cùng.
Bởi vậy mấy năm nay, có khi tuy mệt đến độ khó thở, cũng không nhìn thấy tương lai, nhưng vừa về nhà Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam chạy tới, ngửa đầu kêu hắn đại ca, giọng non nớt nói yêu hắn nhất khi đó, hắn liền cảm thấy đều đáng giá.
Ba huynh đệ ngồi cùng nhau ăn bánh bao, chỉ hai cái bánh bao thịt, nhưng lại như là ăn sơn hào hải vị, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, cuối cùng Tưởng tiểu nhị còn vẫy vẫy hai bàn chân nhỏ, chưa đã thèm liếm liếm ngón tay.
“Đại ca, bánh bao thịt ngon, đại ca có thích ăn không?”
Tưởng Tiểu Nhất mấy năm nay chưa ăn bánh bao thịt. Trước kia khi Hoàng Tú Liên chưa làm ầm ĩ đòi ly hôn, điều kiện trong nhà còn tính là khá tốt, một năm cũng có thể ăn hai ba lần bánh bao thịt. Bánh bao bột mì vừa thơm vừa mềm, nhân thịt tuy nhỏ, nhưng thêm chút hành lá, rất thơm, hắn cũng thèm.
“Ngon chứ.” Hắn nói.
Tưởng tiểu nhị nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, nắm nắm tay nhỏ, mềm mại bảo đảm: “Vậy sau này tiểu nhị trưởng thành, mua thật nhiều cho đại ca ăn, cả phụ thân nữa.”
Nhớ tới vừa rồi khi châm kim luôn bầu bạn bên hắn là Tưởng tiểu tam cùng Bạch Tử Mộ giúp hắn lau nước mắt, hắn lại lớn tiếng bổ sung: “Cả tiểu đệ, cả Hừng Hực, đều cho hết.”
“Được.” Tưởng Tiểu Nhất cười rộ lên, trên mặt mang theo nụ cười sủng nịch. Lời Tưởng tiểu nhị nói làm hắn còn vui hơn cả ăn bánh bao bột mì, hắn cong lưng giúp Tưởng tiểu nhị mặc giày xong, lại ôm hắn xuống giường:
“Đại ca đợi chút, chúng ta về nhà trước.”
Lúc này đã giữa trưa, Tưởng tiểu nhị mỗi lần châm kim đều mất hơn hai canh giờ. Ngoài trời nắng đang nóng, trên đường người đi đường cũng đã tan hơn nửa, lúc này bên đường chỉ rải rác vài người bán rong đồ vật chưa bán xong, còn đang đợi khách.
Hai cái bánh bao căn bản không đủ no, chỉ có thể đỡ thèm. Tưởng Tiểu Nhất bận rộn từ sáng sớm, trong bụng trống rỗng, hắn đặt Bạch Tử Mộ vào sọt của hắn, ôm Tưởng tiểu nhị, nắm Tưởng tiểu tam đến bên ngoài giao tiền, lại nói hai câu với Khương đại phu rồi cáo biệt.
Khương đại phu thấy bên ngoài thật sự nóng, nếu là bình thường thì cũng không sao, Tưởng Tiểu Nhất ôm Tưởng tiểu nhị đi nhanh được, nhưng lúc này còn mang theo Tưởng tiểu tam.
Tưởng tiểu tam tuy nói là tương đối cứng cáp, nhưng đó cũng là so với Tưởng tiểu nhị thôi. So với mấy đứa trẻ năm tuổi, Tưởng tiểu tam cũng là một đứa lùn, có thể đi nhanh bao nhiêu? Hắn mở miệng: “Hay là các ngươi ở hậu viện nghỉ ngơi, chờ buổi chiều mát mẻ chút rồi về.”
Tưởng Tiểu Nhất lắc đầu từ chối.
Trong nhà còn một đống việc phải làm! Đậu tương còn chưa gieo, ruộng cũng còn chưa cuốc xong, hắn nào dám nghỉ.
Khương đại phu cũng không ép buộc, nhìn ba huynh đệ họ đội nắng chang chang rời đi, lắc đầu từ từ thở dài.
“Ai…”
Nắng gắt cuối thu thật sự là lợi hại, vừa ra khỏi y quán thì hơi nóng liền ập thẳng vào mặt. Bạch Tử Mộ cũng nóng đến chịu không nổi, trong sọt còn mấy món đồ ăn, hắn cầm cái úp lên đầu, cả người đều héo rũ, nằm bò trong sọt, nheo mắt đếm những giọt mồ hôi chảy xuống bên mặt Tưởng Tiểu Nhất.
Hắn đại khái lại nóng lại mệt, mồ hôi từng giọt, chảy ra không ngừng. Mặt và cổ lộ ra ngoài quần áo đều phơi đến đỏ bừng, bất quá những chỗ quanh năm bị che lấp lại trắng nõn lạ thường.
Bạch Tử Mộ nhìn chằm chằm cổ hắn nửa ngày, Tưởng Tiểu Nhất hình như có cảm giác, nghiêng đầu cười với nó một cái.
Bạch Tử Mộ: “…”
Có một cảm giác quen thuộc như trộm ngắm mỹ nữ bị bắt quả tang, Bạch Tử Mộ đột nhiên dời mắt đi, ngồi xổm trở lại sọt, cảm giác nóng đến cả mặt cũng bỏng rát.
Đến trên đường cái, Tưởng Tiểu Nhất đang định dẫn Tưởng tiểu tam đi về phía cửa thành, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rung trời, rồi sau đó một đại đội quan binh chạy thẳng tới.
Bọn họ mặc áo giáp, thắt lưng đeo kiếm, sắc mặt nghiêm túc, tiến lên đều nhịp.
Vừa nhìn là đã được huấn luyện bài bản.
Không phải quan binh trong nha môn.
Bình Dương trấn tuy là giàu có hơn trong thôn, nhưng so với phía bắc bên kia, Bình Dương trấn xem như nơi cằn cỗi.
Quan phủ quan binh ở địa phương nhỏ không phải chính thống, bọn họ không phải lính nhỏ giải ngũ sau hai ba năm chiến đấu ở tiền tuyến, mà là những bá tánh có tiền mua chức.
Bởi vậy tuy đều mặc áo giáp, nhưng khi chạy trên đường, liền giống như giá đậu đi dạo vậy, so với lính chính thống đã được huấn luyện chuyên môn, rốt cuộc là có sự chênh lệch, nhìn lên là có thể thấy rõ sự khác biệt.
Tưởng Tiểu Nhất vội vàng kéo Tưởng tiểu tam lui qua một bên.
Xung quanh rất nhiều bá tánh bực bội.
“Đây là sao? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết a!” Có người nói: “Nhìn là đi về phía nha môn, chúng ta qua đó xem sao.”
Tưởng Tiểu Nhất cũng là người thích xem náo nhiệt, nha môn cũng không xa, liền nắm Tưởng tiểu tam đi qua.
Khi hắn đến thì bên ngoài nha môn đã vây quanh một vòng người, Tưởng Tiểu Nhất chen vào, chỉ thấy trên tường dán một tờ bố cáo truy nã.
Bạch Tử Mộ liếc mắt một cái, lập tức cả người hết chỗ nói rồi.
Trên bố cáo bên trái vẽ một người vạm vỡ râu ria xồm xoàm, bên phải liệt một hàng chữ…
Truy nã Hào ca.
Còn Hào ca?
Cái tên này đặt nghe còn muốn ăn đòn hơn hắn.
Lúc trước hắn muốn tự mình đặt tên, gọi là Hùng gia, hắn cảm thấy cái tên này cao cấp, đại khí, có đẳng cấp, nhưng sư phó và sư huynh hắn không vui, cứ nói cái tên đó tục tĩu, nghe giống thằng não tàn, ra ngoài dễ bị người đánh, khuyên hắn ba ngày, cuối cùng mặc kệ sống chết của hắn, đặt tên hắn là Bạch Tử Mộ.
Hiện giờ đến đây, Bạch Tử Mộ phát hiện, người ở đây, còn không biết đặt tên bằng hắn.
Giống như Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam, một đứa giống thằng chạy việc trong khách điếm, một đứa giống hồ ly tinh, vừa nghe đã biết là mệnh bị đánh.
Mà bây giờ cái này còn kiêu ngạo hơn, trực tiếp Hào ca…
Nhớ năm đó đại sư huynh của hắn, tinh anh số một trong tông môn, luyện đan, chơi đẹp, tán gái cái gì cũng tinh thông, mà cũng không dám kiêu ngạo như vậy, đều phải ngoan ngoãn gọi Bạch Tử Hào. Người này địa vị gì, thế mà lại gọi Hào ca.
“Trên đây viết gì vậy?” Có người không biết chữ.
“Để ta xem, nga, là triều đình muốn truy nã cái Hào ca này, nương ta ơi, nếu ai thấy báo lên, thưởng một ngàn lượng bạc.”
“Gì, thật hay giả vậy?”
“Trên đây giấy trắng mực đen viết rõ ràng mà!”
“Người này phạm chuyện gì? Tiền thưởng nhiều như vậy?”
Bạch Tử Mộ nhìn kỹ hai mắt, cảm thấy bố cáo này có chút quái, nói là truy nã, người này mang tội trốn đi, đặc phái Ngự lâm quân toàn diện lục soát, nếu có ai giúp đỡ, báo lên sẽ được thưởng, giấu mà không báo, sẽ bị hình phạt tịch thu gia sản, còn đặc biệt nhấn mạnh, không được thương đến tính mạng người này. Dưới chân trái của bố cáo còn có quốc ấn, như vậy đó là lệnh truy nã trực tiếp từ Hoàng thượng, không phải từ các phủ nha địa phương.
Hơn nữa, trên đó còn nói, cái Hào ca này là một thái giám.
Bạch Tử Mộ nhìn đến đây thì hết chỗ nói rồi.
Thái giám mà còn râu ria xồm xoàm sao???
Đùa hắn chắc?
Hơn nữa một thái giám, làm gì mà đáng giá cả nước truy nã? Trận địa làm lớn như vậy, lừa bạc của Hoàng thượng à?
Chắc không thể, Hoàng thượng giàu sang địch quốc, thì phải bị lừa bao nhiêu mới có thể tức giận đến mức này chứ?
Đến mức phải xuất động Ngự lâm quân bắt người, phỏng chừng là phạm chuyện không nhỏ, vậy thì tại chỗ ‘đánh gục’ chẳng phải sướng hơn sao?
Chẳng lẽ là trộm mông Hoàng thượng?
Đều nói mông hổ sờ không được, mông rồng sợ là càng không được.
Bạch Tử Mộ miên man suy nghĩ, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra chuyện thực sự như hắn nghĩ. Lúc này hắn nhìn chằm chằm bức họa kia, càng nhìn càng thấy có chút quen thuộc, đại hán này đôi mắt hoa đào thật là đẹp, khá giống sư huynh hắn.
Ý tưởng này vừa chợt lóe qua trong óc, Bạch Tử Mộ ngẩn ra.
Chẳng lẽ là sư huynh?
Cái nhận thức này làm hắn vô cớ hưng phấn lên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, liền lại cảm thấy không thể nào.
Sư huynh hắn sớm đã thành ma quỷ, hơn nữa lúc ấy tuy không đẹp bằng hắn, nhưng cũng đẹp trai đến rơi rớt, một bộ vẻ văn nhã bại hoại ôn văn nho nhã, nhất là kỹ tính và chú trọng, tóc cũng không có một sợi nào cong, tuyệt đối không thể nào râu ria xồm xoàm.
Người xung quanh nghị luận sôi nổi, lúc thì đoán người này phạm tội gì, lúc thì si tâm vọng tưởng muốn có một ngàn lượng bạc kia, lúc thì lại khoe khoang mình đã từng gặp Hoàng thượng.
Người nói lời này là một ông lão, lời vừa nói ra, mấy tiểu hán tử bên cạnh liền cắt một tiếng, bảo ông đừng khoác lác.
Bình Dương trấn cách kinh thành khá xa, một nam một bắc, chỉ ngồi xe ngựa thôi cũng mất hơn hai tháng.
Có những nơi, lưu dân sơn phỉ hoành hành, trừ thương hộ, người quan nha, phần lớn bá tánh cho dù trong túi có hai đồng tiền, cũng thường sẽ không liều mạng chạy ra ngoài, đặc biệt là những nơi xa xôi như kinh thành.
“Tào lão đầu không có nói khoác đâu.” Có hán tử trung niên nói: “12 năm trước, Hoàng thượng từng theo tiên hoàng xuất chinh, khải hoàn trở về triều đi ngang qua Bình Dương trấn ta, lúc đó lão hán ta cũng từng gặp đó!”
“Thật hay giả vậy! Đừng có nói khoác nha.”
“Thật mà, không tin ngươi về hỏi cha ngươi, cha ngươi nhà các ngươi liền hiểu rõ.”
“Thế Hoàng thượng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Khoảng 27/28 tuổi gì đó?” Hán tử trung niên hồi tưởng một lát: “Dù sao năm đó, ta thấy dáng vẻ hắn, cũng chỉ mười mấy tuổi thôi.”
Vị Hoàng thượng này hẳn là rất gấp, không biết đã hạ đạt mệnh lệnh gì, Ngự lâm quân vừa mới dũng mãnh tiến vào Bình Dương trấn không lâu, quan phủ lập tức phái người ra, hợp tác với Ngự lâm quân hùng hậu bắt đầu lục soát từng nhà.
Tưởng Tiểu Nhất nghe xong một lát, thấy không phải cái gì bố cáo trưng binh tăng thuế, liền tính toán đi rồi.
“Tưởng tiểu ca nhi?”
Lâm ra khỏi cổng thành, có người gọi Tưởng Tiểu Nhất một tiếng.
Tưởng Tiểu Nhất nhận ra người đến.
Là Lưu Hổ Tử.
Trước kia hắn cùng Hoàng Tú Liên về thôn Liễu Giang, ở cửa thôn đã gặp Lưu Hổ Tử vài lần, còn có chút ấn tượng.
Mấy năm không gặp, Lưu Hổ Tử không thay đổi là bao, vóc dáng trung bình, xương gò má rất cao, môi hơi dày, không tính là anh tuấn, chỉ nhìn thuần túy ngũ quan, thậm chí là dung mạo trung bình thiên hạ. Trước kia ở trong thôn, hơi đen một chút, mấy năm nay có thể là ở khách điếm chạy việc phơi không, làn da trắng hơn rất nhiều.
Nhưng một trắng che trăm xấu.
Lưu Hổ Tử trắng hơn phần lớn hán tử trong thôn, hơn nữa ăn mặc sạch sẽ, tóc chải chuốt gọn gàng, nhìn liền rất tinh thần, tự nhiên cũng có vẻ xuất chúng hơn một số người trong thôn luôn mặt chấm đất lưng còng.
Tưởng Tiểu Nhất thường xuyên theo Tưởng phụ lên núi đốn củi, gần chỗ sợ chém nhiều sẽ bị người trong thôn oán trách, họ đều chạy đến đỉnh núi xa xôi mà chém. Những đỉnh núi đó ít người đi, còn trong núi gần hơn, người trong thôn ngày xưa đi nhiều, lối mòn đều đã được giẫm ra. Có những người siêng năng, lúc đi còn tiện tay vung hai nhát dao chẻ củi, dọn sạch cỏ dại hai bên.
Nhưng những nơi xa xôi người không thường đi, trong núi không có lối đi, cỏ dại mọc tràn lan đã đành, có những lá cây sắc bén thật sự, có thể cắt người ta đau điếng, hơn nữa trong núi muỗi nhiều. Tưởng Tiểu Nhất không chỉ gầy và đen, trên mặt và cổ còn có những vết sẹo không rõ ràng lắm, không phải do cào, mà là do cỏ cắt, đan xen ngang dọc. Lưu Hổ Tử ở trấn trên lâu rồi, càng thêm nhìn hắn không chớp mắt.
Lưu Hổ Tử hơi có chút không kiên nhẫn lại lần nữa hỏi: “Là Tưởng ca nhi đúng không!”
Hắn như là nghi vấn, nhưng lời nói chắc chắn và khinh miệt lại không tài nào che giấu được.
“Vâng!” Tưởng Tiểu Nhất nghe ra, sắc mặt bất biến, nghi hoặc hỏi: “Ngươi tìm ta? Có chuyện gì sao?”
Cửa thành người ra ra vào vào, Lưu Hổ Tử chỉ sang bên cạnh: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi, chúng ta qua bên đó nhé?”
Cô nam quả ca, đơn độc gặp mặt thật sự là không thích hợp, nhưng nơi Lưu Hổ Tử chỉ cách cửa thành cũng không xa, bất quá cũng có chút khoảng cách, bá tánh ra vào có thể thấy họ, nhưng sẽ không nghe thấy họ nói chuyện. Như thế cũng không có gì trở ngại.
“… Được.” Tưởng ca nhi lạc hậu hắn hai mét, đi theo phía sau hắn qua.
“Mấy ngày trước biểu tỷ ta đến nhà ta.” Lưu Hổ Tử đột nhiên nói.
Chuyện này Tưởng Tiểu Nhất biết, nhưng chuyện mai mối không phải không thành sao? Lưu Hổ Tử sao lại đề cập?
Lưu Hổ Tử: “Ngươi cũng biết chứ.”
Tưởng Tiểu Nhất gật gật đầu.
“Là ngươi kêu biểu tỷ ta đến nhà ta sao?”
Ngữ khí hắn không hề ôn hòa, Tưởng Tiểu Nhất lắc đầu: “Không phải…”
“Không phải? Vậy nàng sao tự nhiên lại đến?” Lưu Hổ Tử cười nhạo một tiếng, rõ ràng là không tin.
Hắn biết mình điều kiện gì, Tưởng Tiểu Nhất sẽ để mắt đến hắn, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hơn nữa, Tưởng Tiểu Nhất đã từng gặp hắn, rất nhiều lần hắn ngồi xe bò vội vàng đến làm công, nửa đường gặp phải, Tưởng Tiểu Nhất đều sẽ ngẩng đầu nhìn hắn, xe bò đi xa rồi, hắn vẫn luyến tiếc thu ánh mắt lại, ánh mắt dường như dính vào người hắn vậy, những sự ngưỡng mộ không thể kiểm soát toát ra, hắn thấy rất rõ ràng.
Tưởng Tiểu Nhất sợ là đã sớm có ý với hắn, biết hắn muốn bắt đầu xem mắt, liền sốt ruột sai biểu tỷ hắn đến cửa.
Đối với sự ái mộ của Tưởng Tiểu Nhất, Lưu Hổ Tử có chút tự đắc, nhưng sau khi hai nhà làm ầm ĩ, lại ẩn ẩn cảm thấy có chút phiền.
Tưởng Tiểu Nhất có phải là biết hắn và Trương Đại Nha có tình cảm tốt, cho nên mới sai Trương Đại Nha đến không.
Hay là không phải cảm thấy, hắn sẽ nể mặt Trương Đại Nha, đồng ý chuyện hôn nhân này?
Hiện giờ hai nhà làm ầm ĩ vỡ lở, nếu đổi lại trước kia, Lưu Hổ Tử chắc chắn sẽ đích thân đến cửa xin lỗi, dù sao dượng cả hắn ở trấn trên có quen biết những người này, không nên đắc tội. Nhưng Lưu Hổ Tử mấy năm nay gặp gỡ nhiều người, dần dần liền thấy Trương thợ săn thật ra cũng không có gì ghê gớm, bởi vậy hiểu được chuyện này sau hắn cũng không để bụng lắm, tùy nương hắn vui vẻ.
Bất quá trong tiệm có một tiểu nhị không hợp với hắn không biết sao lại biết chuyện này, nói với chưởng quầy. Hôm kia tan tầm sau, chưởng quầy còn tìm hắn, uyển chuyển nói bảo hắn làm người đừng có vong ân.
Hắn tìm cớ hàm hồ cho qua, nói chuyện này hắn cũng không hiểu rõ, chưởng quầy tuy không nói thêm gì, nhưng hắn nhìn ra được, chưởng quầy dường như đối với hắn có chút thất vọng và khúc mắc.
Lưu Hổ Tử liền có chút luống cuống.
Phúc Lai khách sạn là do nhà họ Triệu mở, nhà họ Triệu làm ăn rộng, có nhiều sản nghiệp dưới tay, không chỉ riêng khách sạn Phúc Lai này. Triệu lão bản ngày thường hay ở phủ thành, không thường chạy về phía Bình Dương trấn này. Công việc lớn nhỏ của khách sạn Phúc Lai này gần như đều do chưởng quầy và trưởng phòng cùng nhau xử lý.
Ngày thường xuất nhập khoản là do trưởng phòng quản lý, còn công việc bếp núc và những tiểu nhị chạy việc như bọn họ, thì do chưởng quầy toàn quyền phụ trách.
Tuy nói đều là chạy việc, nhưng trong đó cũng chia ra nhiều cấp bậc.
Khách hàng bình thường ăn cơm ở lầu một, đa số là những gia đình có chút tiền trên trấn. Chiêu đãi tốt những người này cũng không có gì béo bở, nhưng chạy việc ở lầu hai thì khác. Những người có thể vào phòng ăn cơm, đó chính là những người phú quý thật sự. Nếu chiêu đãi tốt, người ta vui vẻ, tùy tay là có thể thưởng kha khá bạc vụn.
Những hộ nông dân bình thường tìm việc trên trấn, gặp chủ hào phóng, một ngày có thể có hai mươi đồng tiền, nếu là loại keo kiệt, một ngày cũng chỉ cho mười tám/mười chín đồng. May mắn, mỗi ngày có việc, một tháng cũng không quá nửa xâu tiền. Khách lầu hai đông, tiểu nhị chạy việc ở trên đó, một tháng có thể kiếm được gần ba bốn lạng bạc.
Gia đình nông dân một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Lưu Hổ Tử vẫn luôn muốn chạy việc ở lầu hai, trước kia chưởng quầy có ấn tượng không tồi với hắn, cũng mơ hồ nói qua bảo hắn làm tốt, bởi vì tiểu nhị của khách điếm đều phải đến vài năm mới lên được lầu hai, hắn vừa đến, không tiện trực tiếp điều hắn qua, sợ gây bất mãn, đợi hắn rèn giũa mấy năm, hắn sẽ tìm cơ hội cho hắn đi lầu hai.
Chưởng quầy tuổi đã cao, dần dần lực bất tòng tâm, cuối năm vừa qua là phải về phủ thành bên kia. Theo lệ thường, nhà họ Triệu hẳn là sẽ phái tâm phúc khác đến tiếp quản, nhưng Lưu Hổ Tử nghe chưởng quầy nói, chủ nhà không có ai, lần này hẳn là sẽ thuê người ngoài.
Nếu là chủ nhà phái người, thì còn dễ nói chuyện, thuê người ngoài không có giao tình, bởi vậy chưởng quầy ban đầu muốn điều Lưu Hổ Tử lên lầu hai trước cuối năm. Lưu Hổ Tử cũng biết ý đồ của hắn, đợt đó đều hưng phấn đến ngủ không yên. Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, chưởng quầy đối với hắn lãnh đạm hơn nhiều, không còn thân thiện như bình thường nữa.
Chuyện điều chuyển, càng không hề nhắc đến.
Lưu Hổ Tử trong lòng không dễ chịu, ngực nghẹn một hơi, không chỗ nào để trút, tất cả xét đến cùng đều là do Tưởng Tiểu Nhất mà ra. Lưu Hổ Tử khó tránh khỏi có chút oán hận đối với Tưởng Tiểu Nhất, biết hôm nay hắn sẽ đến trấn trên, liền đến đây chờ.
Tưởng Tiểu Nhất cứng đờ, sắc mặt có chút trắng, Lưu Hổ Tử không nói gì cả, nhưng tiếng cười nhạo kia lại như là nói hết tất cả, hắn khó xử cực kỳ, cảm giác máu trên người dường như đều dồn lên mặt, đầu cúi thật sâu.
“Nương ta cùng dì cả cãi nhau.” Lưu Hổ Tử nhìn hắn, giữa mày có chút không kiên nhẫn: “Ngươi hẳn là biết vì sao chứ!”
Tưởng Tiểu Nhất thần sắc mờ mịt, dùng ngón tay mân mê dây đai sọt, chậm rãi lắc đầu.
Lưu Hổ Tử nhăn mày: “Ngươi không biết?”
“Không biết.” Tưởng Tiểu Nhất vẫn nhìn chằm chằm mặt đất. Chuyện hôn nhân nói không thành, nhà họ Lưu chướng mắt hắn, Lưu Hổ Tử lúc này cũng không nên đơn độc đến tìm hắn, lại càng không nên hỏi hắn những chuyện này. Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, cùng một ca nhi chưa lập gia đình nói loại chuyện này, thật sự là không ổn. Hắn dường như không nghĩ rằng việc mình hỏi sẽ làm người khác khó xử, hoặc là đã biết cũng không sao cả.
Lưu Hổ Tử là cố ý đến để chất vấn và làm khó hắn.
Tưởng Tiểu Nhất vừa ý thức được điểm này, vội vàng thành thật nói: “Trước đây là đường ca ta đi nhà vợ, biết ngươi muốn nói chuyện cưới hỏi, về liền nói một tiếng. Đại bá nương ta cảm thấy ngươi điều kiện khá tốt, lại nghĩ ta tuổi cũng đến rồi, liền muốn nhờ đại tẩu giúp đỡ dắt mối.”
Hắn nói là lời thật.
Tưởng Tiểu Nhất cố gắng giải thích: “Ta không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết hai nhà các ngươi vì sao cãi nhau, nhưng…”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?” Lưu Hổ Tử ngắt lời hắn, khóe miệng treo nụ cười khẩy, chắc chắn nói: “Là ngươi làm đúng không!”
“Không phải.” Tưởng Tiểu Nhất vội vàng phủ nhận.
“Sao lại không phải? Gạt ta có ý nghĩa gì? Mấy năm nay muôn hình muôn vẻ, người nào ta chưa từng thấy qua? Tưởng ca nhi, chút mánh khóe này của ngươi không lừa được ta đâu.”
Lưu Hổ Tử ngẩng cằm, mặt đầy vẻ chán ghét căm hận: “Ta tuy là có quan hệ tốt với biểu tỷ, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa. Nói thật với ngươi, ta muốn cưới vợ, nhất định phải là môn đăng hộ đối, có thể xứng đôi với ta. Điều kiện của ngươi thế nào thì trong lòng ngươi hẳn phải có chút hiểu biết chứ, ngươi từ đâu ra mặt mà muốn vào cửa nhà ta?”
Hắn nhìn nhìn Tưởng Tiểu Nhất, tiếp đó ánh mắt dời xuống nhìn Tưởng tiểu nhị mà hắn đang ôm cùng Tưởng tiểu tam đang giận dữ trừng mắt hắn, lại nói thêm vài câu.
Lưu Hổ Tử đại khái đã thấy chút sự đời, tiếp đãi thư sinh nhiều, lời nói đều có chút văn vẻ.
Cái gì là khác nhau một trời một vực, cái gì là dám làm không dám nhận, hành vi như thế thật sự đáng xấu hổ.
Hắn ngày xưa đều cúi lưng khom gối với người khác, hiếm khi kiêu căng ngạo mạn như vậy. Lời giải thích của Tưởng Tiểu Nhất hắn làm ngơ, thậm chí ẩn ẩn sự tức giận càng sâu.
— Bởi vì trên mặt Tưởng Tiểu Nhất trừ sự khó xử, còn có chút phẫn nộ, nhưng lại không có sự đau khổ muốn chết trong dự đoán của hắn. Phát hiện điểm này, Lưu Hổ Tử cảm thấy trong lòng càng khó chịu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, mày nhíu chặt muốn chết, bất chấp chuyên chọn lời khó nghe mà nói.
“Ta biết nhà ngươi nghèo, nhưng ta ban đầu còn nghĩ, ngươi nghèo mà ý chí kiên định, cho là một người tốt. Nhưng hiện giờ xem ngươi, đúng là phẩm đức không hợp, không biết liêm sỉ. Ngươi như vậy, cũng xứng vọng tưởng gả vào nhà ta, quả thực si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình.”
Bạch Tử Mộ: “…”
Bạch Tử Mộ nghe xong nửa ngày, nghe đến mức nắm đấm mẹ nó cứng đờ, cảm giác đầu tiên là mình không sạch sẽ, có chút muốn tự hủy hai cái lỗ tai.
Đây là cái loại đàn ông gì vậy!
Vừa gặp mặt đã như xem hàng hóa mà nhìn người từ đầu đến chân, sau đó lại cố ý hạ thấp người ta một phen. Rốt cuộc đã trải qua cái gì? Thất bại đến mức khiến hắn phải chạy đến một ca nhi và đến đây nói những lời này để tìm cảm giác ưu việt.
Nếu thật sự chướng mắt Tưởng Tiểu Nhất, cũng nên để lại một con đường để sau này còn gặp mặt chứ, hà tất phải như vậy chứ?
Trước kia có một mỹ nữ chặn hắn ở nhà vệ sinh, hắn tức giận cực độ, mà còn chưa dám như vậy.
Quả thực là không tôn trọng người khác.
Còn xứng đôi sao?
Bạch Tử Mộ nhìn Lưu Hổ Tử vẫn đang miệng đầy phun phân nửa ngày.
Nói thật, việc soi mói người khác là vô cùng bất lịch sự, bởi vậy hắn cũng không tùy tiện công kích ngoại hình của người khác, trừ khi đối phương trước dùng ngoại hình công kích hắn.
Kiểu Lưu Hổ Tử như vậy, nếu hắn là một ca nhi, hắn thà quy y cửa Phật còn hơn là chung chăn gối với hắn.
Thấp kém, thật sự là quá thấp kém.
Lưu Hổ Tử bị đôi mắt nhỏ của hắn nhìn chằm chằm đến cả người không tự nhiên, trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi, còn ẩn ẩn có chút dự cảm chẳng lành.
Bạch Tử Mộ thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Tưởng Tiểu Nhất, Tưởng Tiểu Nhất mím môi, hai tay thu lại bên người, nắm chặt thành quyền, đến mức lòng bàn tay cũng bị nắm đau.
Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam còn ghê gớm hơn, ánh mắt hung tợn, không chớp mắt nhìn Lưu Hổ Tử, hàm răng nghiến ken két, quả nhiên là đáng sợ, dường như chỉ cần Tưởng Tiểu Nhất ra lệnh một tiếng, hai đứa bọn họ lập tức có thể nhào tới Lưu Hổ Tử, cắn hắn cho xương cốt không còn.
Tưởng Tiểu Nhất thật sâu nhìn vào đáy mắt Lưu Hổ Tử, hai mắt Lưu Hổ Tử tràn ngập khinh thường, khinh thường và ghét bỏ.
Lưu Hổ Tử phía sau lại nói gì đó hắn không nghe rõ, nhưng những lời đó giống như một cái tát ném xuống đầu hắn, làm lỗ tai hắn ù ù rung động.
Lưu Hổ Tử còn định nói tiếp, Tưởng Tiểu Nhất hít sâu hai hơi, nắm lấy món đồ ăn trên đầu Bạch Tử Mộ, vò nát, nhanh chóng trực tiếp nhét vào miệng Lưu Hổ Tử.
Bạch Tử Mộ: “…”
Lưu Hổ Tử bất ngờ, ngẩn người nửa ngày, phản ứng lại sau liền giơ bàn tay định tát vào mặt Tưởng Tiểu Nhất, Tưởng tiểu tam giống như một con trâu đực, cúi đầu liền lao vào hắn.
Cú va chạm này Tưởng tiểu tam dùng hết toàn lực, Lưu Hổ Tử không đề phòng, liền liên tiếp lảo đảo vài bước lùi về sau. Tưởng Tiểu Nhất kéo Tưởng tiểu tam, vội vàng bỏ chạy.
Lưu Hổ Tử vịn tường thành đứng vững thân hình lại muốn đuổi theo, hai lính gác vốn tò mò nhìn quanh bên này, giờ thấy Lưu Hổ Tử muốn đánh người, liền xông tới ngăn hắn lại.
“Làm gì? Làm gì?”
Tưởng Tiểu Nhất nhân cơ hội chạy.
Dọc đường đi khí áp đều hơi thấp, Tưởng tiểu tam cũng không dám nói lung tung nữa, bằng không bình thường cái miệng nhỏ của hắn không chịu ngồi yên, khẳng định sẽ chỉ vào hoa lá cây cỏ ven đường mà hỏi Tưởng Tiểu Nhất liên tục.
Bạch Tử Mộ cũng không dám động, trên đường nghỉ ngơi Tưởng Tiểu Nhất ôm hắn từ sọt ra, hiếm hoi không trói hắn, hắn cũng không dám động tâm tư lệch lạc nữa — lúc này then chốt, nếu mà chạy không thoát, bị tiểu ca nhi này bắt được, thì khả năng cao là 18 năm sau lại là một hảo hán rồi.
Lần trước mông hắn mới bị đánh sưng như cái bánh bao bột ủ vậy. Không chán sống, thì không cần làm những việc giãy giụa vô vị.
Ca nhi tức điên rồi sẽ thế nào hắn không hiểu, bất quá bộ dáng phụ nữ nổi giận thì hắn đã gặp rồi, đó là kéo tóc mà đánh nhau, vừa đúng lúc hắn toàn thân là lông.
Bạch Tử Mộ suốt đường cũng không dám làm loạn, yên tĩnh, nghĩ thầm Tưởng Tiểu Nhất về đến nhà chắc là giận sẽ tiêu. Nhưng hôm nay không biết là vận đen gì, phía trước vừa gặp Lưu Hổ Tử, bị một trận chê bai, kết quả vừa về đến trong thôn, liền thấy dưới gốc đa bên sân phơi lúa, ngồi mấy phụ nhân, có người đang nhặt đậu nành, có người đang đóng đế giày.
Tay làm không ngừng, miệng lại cũng không rảnh rỗi.
Chuyện của Tưởng Tiểu Nhất này đang nóng hổi, mọi người hễ rảnh rỗi là lại bàn tán chuyện này.
“Tiểu Nhất nhà họ Tưởng tự tin thật đấy!”
“Chứ còn gì nữa, lần trước nghe nói nhà họ Lưu muốn xem mắt, ta cũng nghĩ đi…”
“Thôi đi! Khuê nữ nhà ngươi đều gả hai lần rồi, đầu người hôn, cũng đâu phải nghèo đến không cưới được vợ, có thể để mắt đến khuê nữ nhà ngươi sao?”
“Ta hiểu là cái lý đó, cho nên ta không sai người đi đó thôi, bất quá nhà họ Tưởng thì không hiểu, giờ thì hay rồi, bị nhà họ Lưu nói như vậy, nếu là ta thì thà chết cho xong.”
“Ai, cũng không biết hắn nghĩ sao, có phải là thấy tỷ hắn có thể gả cho người đọc sách, liền cảm thấy mình cũng không kém sao? Lão đại và lão nhị nhà ta thì không hợp nhau lắm, lão đại có cái gì, lão nhị nhà ta cũng luôn muốn, hồi nhỏ đã vậy, bây giờ sắp thành tiểu tử rồi, vẫn vậy.”
“Thật, tỷ hắn với hắn có thể giống nhau sao? Ngươi cũng không nhìn xem thân cha Khâu Đại Trụ người ta làm gì, Tưởng An lại làm gì. Hắn với chúng ta giống nhau đều là nông dân, lại còn què, có thể so với Khâu Đại Trụ sao? Bất quá ta mà nói, ca nhi Tưởng này thật sự giống hệt mẹ nó, chỉ nhìn bề ngoài thì thành thật.”
“Chứ còn gì nữa.”
“Hôm nay trên xe bò Trương tỷ còn nói, có nương nào thì có ca nhi đó, ta hôm kia thấy hắn giống như người không có việc gì còn đi vườn rau loanh quanh, xem mà ta còn bội phục.”
“Cái này có gì đâu, Hoàng Tú Liên không biết xấu hổ, thì ca nhi Tưởng này có thể là người biết giữ thể diện sao?”
Người ta đều nói sinh ra bình đẳng, không phân biệt giàu nghèo sang hèn.
Nhưng thật ra không phải vậy.
Có những người vừa sinh ra, đã bị đóng dấu.
Ba hắn là quan.
Nương hắn là Lý tiểu thư.
Ông ngoại hắn là viện trưởng.
Những người này, cao hơn người khác một bậc, được hưởng đãi ngộ khắp nơi.
Mẹ nó là tiểu tam.
Cha hắn là một thằng nghiện cờ bạc.
Gia gia hắn từng ngồi tù.
Những người này, vừa sinh ra dường như đã lùn hơn người khác một đoạn, họ rõ ràng bản tính lương thiện, nhưng lại nếm trải hết thảy khó khăn nhân gian, đến đâu cũng không thể thiếu sự chỉ trích.
Mọi người luôn thích lôi gia cảnh ra mà nói, cũng thích lôi gia cảnh ra để phán xét một người.
Nghi ngờ, suy đoán, đổ lỗi không cần chịu trách nhiệm, cho nên họ không kiêng nể gì, biết người khác đau chỗ nào, liền véo chỗ đó, lần lượt đâm dao nhỏ vào ngực người ta.
Nhưng không ai nên phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của trưởng bối.
Những lời này chói tai dị thường.
Tưởng Tiểu Nhất xanh cả mặt, tức giận đến cả người run rẩy, thái dương giật thình thịch, phảng phất muốn nổ tung.
“Nương hắn vì sao không cần hắn? Có phải hắn có vấn đề gì không?”
“Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.”
“Hắn là Hoàng Tú Liên sinh, con trai giống cha, con gái giống mẹ…”
Những lời này 6 năm qua hắn không thiếu nghe, nhưng cho dù nghe qua nhiều lần, mỗi một lần lại nghe được, từng câu từng chữ vẫn như lưỡi dao sắc bén, đâm vào ngực hắn.
Hoàng Tú Liên vì sao bỏ rơi hắn?
Vì sao vứt bỏ hắn như giày rách?
Vì sao hắn chỉ cần làm sai một bước, nhận được đều là một câu ‘quả nhiên là Hoàng Tú Liên sinh.’
Hoàng Tú Liên bỏ rơi hắn, hắn tựa như những bộ quần áo cũ vô dụng mà nàng không thể mang đi vậy, không được nàng lưu luyến, thậm chí… Hoàng Tú Liên đối với hắn không có nửa phần áy náy.
Nàng đi tiêu sái, nhưng trước khi đi, lại kéo hắn vào vũng bùn, biến hắn thành đề tài câu chuyện và trò cười sau bữa ăn.
Hắn lúc đó tuổi còn nhỏ, nhưng những ác ý và lời nói lạnh nhạt, sự kỳ thị nhục nhã lại giống từng mũi tên sắc nhọn, từ bốn phương tám hướng phóng về phía hắn.
Những lời chỉ trích thì thầm, sắc bén và u ám, giống như giòi bọ trong thịt thối, không ngừng gặm nhấm xương cốt hắn, làm hắn tan nát.
Kẻ gây ra mọi tai tiếng, hiện giờ đang ở trong viện lớn nhà cao cửa rộng, hưởng cái phúc mà đời hắn đại khái đều không thể hưởng tới. Mà rõ ràng là người chẳng làm chuyện xấu gì, lại phải thay nàng chịu những lời chửi rủa, chỉ trích bất kham này.
Dựa vào cái gì?
Là bởi vì mọi người đều sợ Khâu Đại Trụ.
Mà hắn Tưởng Tiểu Nhất, nghèo khổ hèn mọn đến mức dường như ai cũng có thể dẫm lên một chân.
Đầu tiên là Lưu Hổ Tử, sau đó là nhóm người này.
Lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tưởng Tiểu Nhất từng đợt nén giận, sự tức giận dường như đã tích lũy đến đỉnh điểm, hắn hạ thấp giọng:
“Nói đủ rồi sao?”
Mấy phụ nhân đang tán gẫu sợ hãi, vừa quay đầu lại, không biết Tưởng Tiểu Nhất đến từ lúc nào, đang đứng ngay cạnh họ, cũng không hiểu đã nghe được bao nhiêu.
“Tiểu… Tiểu Nhất à! Vừa về sao?”
Tưởng Tiểu Nhất biểu cảm u ám, chỉ lặp lại hỏi: “Nói đủ rồi sao?”
“Tiểu Nhất…”
“Nói đủ rồi sao?” Tưởng Tiểu Nhất hai mắt đỏ ngầu, mất hết kiên nhẫn đột nhiên gầm lên.
Tưởng Tiểu Nhất chưa từng nổi giận lớn đến vậy trước mặt Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam, cũng chưa từng thất thố như thế. Hắn trước mặt hai đứa đệ đệ, không kêu khổ không kêu mệt, luôn là một bộ dáng ôn hòa lại kiên cường dũng cảm.
Tưởng tiểu nhị và Tưởng tiểu tam sợ hãi, đều ngây người ra, ngẩn ngơ nhìn Tưởng Tiểu Nhất.
Nói chuyện phiếm bị bắt quả tang, mọi người ban đầu đối mặt với Tưởng Tiểu Nhất, còn hơi chột dạ, cũng hiểu Tưởng Tiểu Nhất không phải người thích gây chuyện. Nếu có nói hắn, hắn nghe thấy cũng coi như không nghe thấy, nhưng nhắc đến Hoàng Tú Liên, hắn liền tức giận thật sự. Trước kia cũng vì chuyện này mà đã vài lần cãi vã với đồng nghiệp rồi.
Bất quá dù sao cũng là trưởng bối, Tưởng Tiểu Nhất dám rống to gọi lớn với các nàng như vậy, thật là không cho các nàng mặt mũi.
Có một phụ nhân chống nạnh tức giận quát: “Sao? Dám làm mà không dám cho người ta nói sao?”
“Chính là.” Phùng thị phụ họa: “Lại nói, chúng ta nói câu nào không thật? Ngươi không sai đại tẩu ngươi lên nhà họ Lưu sao? Nương ngươi không không biết xấu hổ cùng Khâu Đại Trụ làm chuyện bậy bạ sao?”
Lời này thật giống như đổ một thùng dầu vào đống lửa nhỏ.
Tưởng Tiểu Nhất ngay lập tức bị đâm trúng điểm đau, giận không thể át. Hắn cuối cùng không giữ nổi nữa, những uất ức, tủi thân ập tới đặc biệt mãnh liệt. Hắn thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn, Tưởng tiểu nhị và cái sọt đã bị hắn đặt sang một bên, sau đó điên cuồng lao vào mấy phụ nhân kia.
Mấy phụ nhân kia thấy hắn phản lại còn dám động thủ, cũng không chịu yếu thế: “Ngươi cái tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, dám động thủ với trưởng bối, hôm nay ta liền thay nương ngươi dạy dỗ ngươi cách làm người!”
Mấy người đánh nhau làm một đoàn.
Nắm quần áo thì nắm quần áo, giật tóc thì giật tóc.
Bạch Tử Mộ bị biến cố này sợ ngây người, rồi sau đó xem mà kinh hồn táng đảm.
Mấy phụ nhân kia vây quanh Tưởng Tiểu Nhất vừa đánh vừa mắng, bộ mặt đều dữ tợn lên.
Nữ nhân ca nhi đánh nhau lên, quần áo tung bay hỗn loạn, thật là đáng sợ.
Mãnh hổ mà xuống núi nhìn thấy cảnh này, e rằng cũng phải sợ đến mức lập tức vọt trở về núi.
Dù sao cũng là thiểu số không địch lại đa số, đối phương bốn người, Tưởng Tiểu Nhất không theo cách nào cả, đúng lúc chộp được thời cơ một tay ấn Phùng thị xuống đất, rồi sau đó ngồi khóa lên người nàng, nắm nắm tay cứ thế nhằm vào một mình nàng mà đánh.
Bạch Tử Mộ thấy mấy người bên cạnh lại kéo lại nhéo Tưởng Tiểu Nhất, tóc và xiêm y của Tưởng Tiểu Nhất rất nhanh đã bị kéo rối bời, nhìn chật vật bất kham, nhưng hắn khí ở trên đầu, hoàn toàn không cảm thấy đau, nắm nắm tay cứ thế nhắm vào người Phùng thị mà đấm.
Hoàng thị túm tóc của hắn, nắm rất mạnh, thậm chí giật ra một nắm. Bạch Tử Mộ lo lắng, muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng cũng biết, dáng vẻ hắn hiện giờ, đi lên chỉ làm vướng víu chứ không giúp được gì, chỉ có thể sốt ruột mà xoay vòng vòng.
Tưởng tiểu tam sớm đã gia nhập vòng chiến, vừa khóc vừa liều mạng kéo túm một phu lang, phu lang kia dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, Tưởng tiểu tam đau kêu một tiếng ngã xuống, lại lập tức tay chân cùng sử dụng mà bò dậy.
“Ô ô ô… Buông đại ca ta ra, buông đại ca ta ra.”
Tưởng tiểu nhị mắt đỏ hoe hoảng loạn không thôi, hắn nhìn trái nhìn phải, dường như muốn tìm gậy gỗ, nhưng không thấy gậy gỗ, lại thấy bên cạnh có một sọt đậu nành.
Đây là nhà Hoàng thị.
Hán tử và nhi tử nhà nàng mấy ngày trước đi thôn Liễu Giang giúp nhà họ Lý trồng đậu, Hoàng thị lại bận chăm sóc trong nhà, bởi vậy đậu nành nhà nàng còn chưa kịp trồng. Hôm kia việc nhà họ Lý làm xong, mấy hán tử nhà họ Hoàng mới về nhổ bắp ngô, rửa sạch cỏ dại.
Mấy năm trước người trong thôn đều cắt đậu mầm buộc thành bó thu về, sau đó lại phơi trong sân mấy ngày, đợi đậu khô, lại lấy gậy gỗ đập. Như thế hạt đậu liền có thể tách ra khỏi vỏ.
Nhưng làm vậy hạt đậu dễ bị nứt.
Mọi người đều tự mình giữ giống đậu, bởi vậy trước khi trồng đều phải chọn lựa một phen, có những hạt đậu bị côn trùng cắn hoặc nứt, những cái này liền không trồng được, phải lấy ra, chôn trong đất thối cũng đáng tiếc.
Hoàng thị là người thích tán gẫu, trong nhà mấy ngày nữa muốn trồng đậu, nàng liền chọn một cái sọt đến sân phơi lúa bên này, chỉ nghĩ vừa làm việc, vừa cùng mọi người tâm sự nhàn rỗi, dường như cảm thấy làm việc như vậy tương đối hứng thú.
Người trong thôn coi trọng lương thực nhất.
Tưởng tiểu nhị thấy nàng lại kéo tóc Tưởng Tiểu Nhất, trong lòng hung ác, không nói hai lời, lập tức chạy qua, dùng sức chín trâu hai hổ lật đổ cái sọt.
Đậu nành ục ục đổ ra, lăn đi thật xa.
Dưới gốc đa phía bên phải là một cái mương, do người trong thôn đào, chuyên để dẫn nước thuận tiện tưới cho ruộng lúa phía đông đầu thôn. Đào mười năm sau, dưới mương toàn là đất đỏ mềm nhũn và thủy thảo.
Hoàng thị liếc mắt thấy cảnh này, một hơi suýt nữa không thở nổi, cả người đều suýt ngất đi. Nàng xoay người chạy đến bên sọt, thấy cái sọt đậu toàn bộ đều đổ ra, hơn nữa phần lớn đậu nành còn đều lăn xuống mương, tức khắc khóe mắt muốn nứt ra.
Xong đời rồi.
Một sọt đậu, xào ăn thì có thể ăn được một lúc, bán cũng phải được hai ba mươi đồng tiền.
Không lấy thì không thể.
Nhưng cái này thì nhặt đến bao giờ?
Hoàng thị túm cổ áo Tưởng tiểu nhị, tức muốn hộc máu quát: “Tiểu súc sinh, mày cái bệnh ma quỷ, tao đánh chết mày, dám đẩy sọt của tao, tao đánh chết mày!”