Lận Chính trầm ngâm thật lâu, lâu đến mức khiến Tạ Vân bắt đầu cảm thấy trong lòng bất an.
Dù đã tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng khi mang thai, lòng người vốn đã nhạy cảm hơn thường, nếu lại bị người khác vô tình dẫn dắt suy nghĩ… thì e rằng sẽ lo lắng đến mức nghĩ ra đủ thứ kịch bản tệ hại.
Tựa như chỉ một cánh bướm khẽ vỗ cánh, nàng cũng có thể tưởng tượng đến cảnh… trời long đất lở.
Trong lúc Tạ Vân còn đang thất thần, Quý Cảnh Lẫm bên cạnh cũng bắt đầu sốt ruột. Nhưng hắn lại không dám mở miệng giục, sợ làm phiền việc chẩn đoán, lại càng không muốn ảnh hưởng đến kết quả. Cảm giác thấp thỏm bất an này, thật lâu rồi hắn chưa từng trải qua.
Cung nhân trong điện cũng nín thở dõi theo, không khí im lặng đến mức cực đoan, tưởng như chỉ cần lắng tai là có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của từng người. Đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề lạ thường.
Một lúc lâu sau, Lận Chính mới như sực tỉnh, hoàn hồn ngẩng đầu lên. Bị ánh mắt chăm chăm của bao người dọa cho giật mình, ông lập tức chắp tay khom lưng, có chút lúng túng:
“Là thần quá chú tâm suy nghĩ, khiến bệ hạ phải lo lắng rồi. Thần xin nhận lỗi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT