"Cô đang làm gì vậy?" 

Thương Miểu còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Thịnh Duật.

Thương Miểu nhíu mày, đáp:

"Tôi chỉ đến để cô ấy sửa tài liệu."

"Cô để cô ấy sửa tài liệu?" 

Giọng điệu của Thịnh Duật pha chút châm chọc, ánh mắt lạnh nhạt của anh ấy nhìn chằm chằm Thương Miểu.

Thương Miểu nhanh chóng hiểu ý anh ấy, anh ấy có lẽ đã hiểu lầm, cho rằng Thương Miểu đang sai bảo Tống Âm Âm như trước đây.

Cô ấy hơi khựng lại, đáp:

"Tập tài liệu này là do Tống Âm Âm đưa xuống..."

Lời còn chưa nói xong, Tống Âm Âm bên cạnh đã đỏ mắt kéo tay áo Thịnh Duật, giọng nói khàn khàn và nhỏ nhẹ nói: 

"A Duật đừng trách chị Thương Miểu, là do mấy ngày nay em quá buồn vì chuyện của bố nên mới làm không tốt."

Thương Miểu há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại những lời đã đến cổ họng.
Cô ấy nhìn Thịnh Duật, chờ anh ấy mở miệng.

"Gia đình Âm Âm gần đây có chuyện, có vấn đề gì em tự xử lý trước đi." 

Cuối cùng, anh ấy lạnh lùng nói một câu như vậy, rồi dẫn Tống Âm Âm vào văn phòng.

Thương Miểu đứng tại chỗ một lúc, rồi mới cầm bản kế hoạch đó rời đi.

Buổi chiều, chuyện Thương Miểu cố ý gây sự với Tống Âm Âm bị Thịnh Duật mắng đã lan truyền khắp công ty.

Khi Thương Miểu đi vào nhà vệ sinh nghe được, phiên bản đã biến thành, cô ấy lợi dụng chuyện bố Tống Âm Âm gặp chuyện, cố ý đi bắt nạt cô bé đó.

Trong lời đồn, Tống Âm Âm là thực tập sinh ngoan ngoãn đáng thương, Thịnh Duật là tổng giám đốc chu đáo dịu dàng, chỉ có cô ấy mang tiếng là nữ phụ độc ác không biết xấu hổ.

Họ bàn tán có đầu có đuôi, như thể chính mắt mình đã nhìn thấy.

Thương Miểu bình thản đẩy cửa nhà vệ sinh, rửa tay xong không biểu cảm gì rồi rời đi, để lại những người bên trong ngượng ngùng nhìn nhau.

Trở lại chỗ làm, thực tập sinh buổi sáng vẫn rụt rè đứng trước mặt cô ấy, nói:

"Chị Thương Miểu, giám đốc Phong đang giục tài liệu rồi."

Cô ấy nói là tập tài liệu mà Tống Âm Âm đã làm sai, Thương Miểu dừng động tác thu dọn, rồi ngẩng đầu nói: 

"Tôi sẽ đưa cho giám đốc Phong sau, em về trước đi."

Thực tập sinh cảm kích rơi nước mắt rồi đi, Thương Miểu một mình ngồi trong văn phòng trống rỗng.

Tài liệu còn chưa sửa được một nửa, điện thoại reo lên, nhân viên điều dưỡng viện dưỡng lão ở đầu dây bên kia lo lắng nói ông ngoại Thương Miểu trên đường từ trường về không cẩn thận bị xe tông, bảo cô ấy nhanh chóng đến Bệnh viện số một thành phố.

Thương Miểu vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi, vừa ra khỏi thang máy đã gặp Tống Âm Âm và Thịnh Duật.

Vết đỏ ở khóe mắt cô ấy đã biến mất, đôi mắt long lanh, đang kéo Thịnh Duật nói chuyện riêng.

Thương Miểu liếc nhìn họ một cái rồi đi, bước chân vội vã.

Tống Âm Âm lại không chịu buông tha cô ấy, buông tay Thịnh Duật ra, chạy nhanh đến chặn trước mặt Thương Miểu, vẻ mặt chân thành nói: 

"Chị Thương Miểu, em xin lỗi chị, sáng nay là do em không kiểm soát tốt cảm xúc của mình nên đã liên lụy đến chị."



"Em nghe thấy những lời họ nói chị trong công ty rồi." 

Cô ấy cắn môi, vẻ mặt như đã hạ quyết tâm lớn, nói :

"Em sẽ giải thích với họ, chị Thương Miểu."

Thương Miểu đang vội, gật đầu qua loa: 

"Tùy cô."

Cô ấy nói xong định đi, nhưng Tống Âm Âm không biết nghĩ gì, cứ nhất quyết đưa tay kéo cô ấy: 

"Chị Thương Miểu, em mời chị đi ăn cơm nhé."

"Không cần." 

Thương Miểu đang vội, giọng điệu khó tránh khỏi không tốt.

Tống Âm Âm hơi sững lại, kéo chặt hơn một chút, cô ấy vốn có khuôn mặt tiểu bạch thỏ, vẻ mặt tủi thân càng khiến người ta mềm lòng: 

"Chị Thương Miểu, chị có phải rất không thích em không?"

Thương Miểu cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt khó chịu rõ ràng, cô ấy dùng một chút sức, muốn rút tay về.

Tuy nhiên không biết sao, Tống Âm Âm lại bị sức của cô ấy trực tiếp hất văng ra, ngã ngồi xuống đất.
 

p\s: Trà xanh lại lên sóng r...xxvsgsajh khó chịu chỉ muốn chửi thề, hừ...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play