Thương Miểu quay đầu nhìn Thịnh Duật, Thịnh Duật vẻ mặt lạnh nhạt, không chút để ý cởi chiếc áo sơ mi dính nước của mình ra ném xuống đất, anh nhìn Thương Miểu, lông mày khẽ động, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Thương Miểu mím môi, quay đầu khẽ nói với Yến Thư Cẩm:

"Em đang đi công tác."

Cô nói xong liền cúp máy, không nhắc nửa lời về Thịnh Duật.

Thịnh Duật nhìn cô, một lát sau mới không có ngữ khí gì hỏi:

"Yến Thư Cẩm?"

"Ừm."

"Hai người khi nào thì quan hệ tốt như vậy?"

Thương Miểu đi vào tủ lấy một chiếc khăn tắm ra, lơ đãng nói: 

"Quan hệ của chúng tôi vẫn luôn khá tốt."

Thịnh Duật thu lại ánh mắt, không nói gì nữa.

Nguyễn Lê Thanh đặt phòng suite thương gia, giường rất lớn, bên ngoài còn có một chiếc ghế sofa nhỏ.

Cô nghĩ Thịnh Duật tắm xong có lẽ sẽ ngủ thẳng trên sofa, nhưng không ngờ anh lại trần trên đi vào.

Tóc anh ướt, trên xương quai xanh còn vài giọt nước chưa lau khô, những giọt nước đó trượt xuống theo làn da anh, cuối cùng ẩn vào đường nhân ngư nửa ẩn nửa hiện của anh.

Thịnh Duật tự nhiên ngồi xuống bên giường, ném cho Thương Miểu một chiếc khăn, nói ngắn gọn: 

"Lau đi."

Thương Miểu đang kiểm tra tài liệu, nghe vậy khựng lại.

Một lát sau, cô cầm lấy khăn, quỳ xuống bên cạnh Thịnh Duật.

Thương Miểu đã lau tóc cho Thịnh Duật rất nhiều lần, mỗi lần đều là cô lo Thịnh Duật sẽ đau đầu nên chủ động đề nghị, Thịnh Duật ban đầu từ chối vài lần, sau này cũng tùy cô.

Nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.

Không nhớ là từ khi nào, Thịnh Duật không còn để cô lau tóc nữa, ngay cả sau khi kết thúc những chuyện thân mật nhất ở nhà cô, anh cũng luôn đội đầu tóc ướt rời đi.

Thương Miểu cầm khăn, cẩn thận lau cho anh, điện thoại của Thịnh Duật đặt bên cạnh reo lên, Thương Miểu ở gần nên nhìn thấy là tin nhắn của Tống Âm Âm.

Thịnh Duật cũng nhìn thấy, anh cầm điện thoại đứng dậy, hoàn toàn không nghĩ đến Thương Miểu vẫn đang quỳ bên cạnh anh.

Khăn rơi xuống, Thương Miểu mất thăng bằng ngã ngồi trên giường.

Thịnh Duật đi đến ban công dừng lại, anh quay đầu nhìn Thương Miểu, nhíu mày, nói:

"Em ra ngoài trước đi."

Thương Miểu thấy, giao diện điện thoại của anh đã chuyển sang danh bạ, có lẽ là muốn gọi điện cho Tống Âm Âm.

Cô thu dọn đồ đạc, cầm tài liệu đi ra phòng khách, cửa phòng đóng lại ngay sau lưng cô.

Thịnh Duật gọi điện khá lâu, Thương Miểu ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy giọng anh trầm thấp, mang theo nụ cười rất dịu dàng.

Chỉ là sau khi Thương Miểu kiểm tra xong tất cả tài liệu, cánh cửa phòng đó vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Thương Miểu bất lực, chỉ có thể gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra, Thịnh Duật cúi mắt nhìn cô, hỏi:

"Có chuyện gì?"

Thương Miểu bình tĩnh chỉ vào chiếc giường phía sau anh, điềm nhiên nói: 

"Đó là giường của tôi."

Thịnh Duật theo ngón tay cô quay đầu nhìn chiếc giường lớn đó, anh nhíu mày, lùi sang một bên, cười như không cười nói: 

"Vào đi."

Thương Miểu không biết câu "vào đi" của anh có ý nghĩa gì, chỉ là đây vốn dĩ là phòng cô đã đặt.

Cô thản nhiên đi vào, vén chăn lên nằm xuống.

Ngay sau đó, chiếc giường bên cạnh động đậy, Thịnh Duật cũng nằm xuống.

Thương Miểu ngủ rất ngoan, Thịnh Duật nằm nghiêng, anh đưa tay dừng lại cách mắt Thương Miểu mười centimet.

Lông mi Thương Miểu dài và dày, cô nhắm mắt, nhưng có thể cảm nhận được hành động của Thịnh Duật.

Cô mím môi, theo thói quen hít thở nhẹ nhàng.

Cô và Thịnh Duật ngủ chung giường chỉ có...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play