Sự thẳng thắn của Thương Miểu khiến Yến Thư Cẩm nhất thời không biết phải nói sao.

"Anh không muốn cũng không sao." 

Thương Miểu cụp mắt, bản thân cũng cảm thấy không ổn lắm: "

Tôi nói bừa thôi, đừng coi là thật."

Yến Thư Cẩm im lặng một lát nói: 

"Xin lỗi Miểu Miểu, nhưng tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Không có gì." 

Thương Miểu nói:

"Độc thân lâu quá rồi, cảm thấy nên yêu đương một lần."

Cô không nhắc một chữ nào về Thịnh Duật, Yến Thư Cẩm cũng không hỏi, sau khi ăn tối xong, Yến Thư Cẩm vẫn chu đáo đưa cô về.

Kết quả là ở cổng khu dân cư, đụng phải Thịnh Duật.

Chiếc Bentley màu đen của anh dừng cạnh xe của Yến Thư Cẩm, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Thương Miểu vừa bước xuống xe, sau đó mới dừng lại trên người Yến Thư Cẩm.

Yến Thư Cẩm chào anh: 

"Chào buổi tối."

Thịnh Duật ừ một tiếng, sau đó đầy ẩn ý nói:

"Thủ đoạn của thư ký Thương, xem ra không chỉ lợi hại trên thương trường."

Thương Miểu làm sao không nghe ra sự châm biếm trong giọng điệu của anh, nhưng cô thực sự không hiểu tại sao.

Bản thân anh ta dẫn theo một Tống Âm Âm, sợ không đủ cảm giác an toàn, ngấm ngầm ám chỉ cô nên tìm một người bạn trai.

Bây giờ lại châm biếm cái gì chứ.

Thương Miểu cụp mắt một lát, mới ngẩng đầu chào tạm biệt Yến Thư Cẩm: 

"Làm phiền anh rồi, áo của anh tôi giặt sạch sẽ rồi trả lại anh."

Yến Thư Cẩm cười lắc đầu, đáp:

"Không cần phiền phức vậy đâu, quần áo cũ thôi mà."

Thương Miểu hiểu, đây cũng chỉ là lời khách sáo của anh.

Câu nói có phần liều lĩnh của cô hôm nay, thực ra đã chạm vào vùng cấm của Yến Thư Cẩm.

Việc anh có thể đưa cô về, đã là vì sự giáo dục và phong thái ưu tú từ nhỏ đến lớn của anh.

Thương Miểu đoán không sai, kỳ kinh nguyệt của cô đến sớm, nửa đêm đau đến toát mồ hôi lạnh.

Cô tái mặt đi tìm thuốc giảm đau uống, cả người co ro trên ghế sofa khó chịu vô cùng, mãi đến nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Sáng hôm sau thức dậy, người cô ê ẩm, tay chân cũng lạnh ngắt.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh không ngừng rung lên, tin nhắn WeChat liên tục hiện ra.

Quên mất đã tham gia nhóm từ khi nào, toàn là người trong vòng bạn bè của Thịnh Duật, bây giờ đều đang nói chuyện chuẩn bị xuất phát.

Thương Miểu suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn nói rằng mình không được khỏe, hôm nay không đi được, rồi đặt điện thoại xuống.

Cô vào bếp tự nấu một ít chè trôi nước đường đen, ấm áp, ăn vào cả người dễ chịu hơn nhiều.
Chuông cửa reo lên khi cô mới ăn được nửa bát chè trôi nước.

Thương Miểu đặt thìa xuống đi mở cửa, Thịnh Duật mặc một bộ đồ thường ngày, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa.

Ánh mắt anh rơi trên mặt Thương Miểu, sau đó từ từ nhíu chặt mày: 

“Sốt rồi à?”

“Không, đến kỳ kinh nguyệt.” Thương Miểu nói.

Kỳ kinh nguyệt của cô rất đều, Thịnh Duật trước đây có lẽ cũng nhớ được.

Dù sao thì những ngày cô đến kỳ kinh nguyệt, Thịnh Duật chưa bao giờ tìm cô.

Thương Miểu trước đây nghĩ đó là sự chu đáo của anh, bây giờ mới hiểu ra, có lẽ là anh thấy phiền phức.

“Có chuyện gì không?” Cô lại hỏi.

Trong khoảng thời gian ngắn đứng ở cửa, gió bên ngoài thổi vào, ngón tay Thương Miểu đã bắt đầu lạnh lại.

Thịnh Duật nhìn điện thoại: 

“Thời gian còn sớm, tôi đưa em đi bệnh viện nhé?”

Anh nói câu này rất tùy tiện, rõ ràng là một cái cớ tìm đại, không hề thật lòng.

Thương Miểu khựng lại, đáp:

“Không cần, không nghiêm trọng đến thế.”

Cô nói vậy, Thịnh Duật tự nhiên cũng không nói gì thêm, vừa nhìn điện thoại trả lời tin nhắn, vừa quay người rời đi.

Khi Thương Miểu trở lại bàn ăn, bát chè trôi nước đường đen của cô đã nguội bớt.

Thương Miểu vốn định ở nhà nghỉ ngơi, nhưng không ngờ Thịnh Duật lại quay lại, chỉ có điều lần này còn dẫn theo Tống Âm Âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play