☆ Kiêu căng ương ngạnh Omega nịnh nọt (5)

So với vai chính thụ khắc khổ nghiêm túc chuyên tâm học tập, nguyên chủ Ngu Giảo lại chỉ sở hữu một gương mặt xinh đẹp, chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt, cả ngày y phục lộng lẫy, kiêu căng tùy hứng. Khi ấy, cậu là vị hôn thê Omega nổi danh nhất đế quốc, được Alpha sủng ái, ngưỡng mộ vô số—nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở những ngày đầu.

Sau này, khi vai chính công và thụ ở bên nhau, vai chính thụ sẽ "thức tỉnh" thành người đầu tiên và duy nhất thuộc giới tính thứ năm —— Gamma.

Gamma là chủng giới tính sinh sản mạnh nhất từng được ghi nhận, có sức ảnh hưởng tương đương trùng hậu của Trùng tộc. Tin tức tố của Gamma có khả năng dụ hoặc mãnh liệt, khiến bất kỳ ABO nào cũng có thể rơi vào trạng thái bị bản năng chi phối. Đặc biệt hơn, bất kể giới tính nào, chỉ cần kết hợp với Gamma đều có thể sinh ra đời sau có gen vượt trội. Giả thiết ấy về sau đã gây chấn động toàn bộ tinh tế, lật đổ hệ thống ABO vốn đã tồn tại từ lâu và khiến vai chính thụ trở thành sinh vật quý hiếm nhất, được tất cả thế lực tranh đoạt, nâng niu như báu vật.

Đương nhiên, hiện tại vai chính thụ vẫn chỉ là một Omega "bình thường" chưa thức tỉnh mà thôi.

Khi Ngu Giảo âm thầm đánh giá đối phương, thì Kagar cũng đang quan sát cậu.

Kagar từ lâu đã biết đến "Công tước Tường Vi"—một Omega sở hữu vẻ đẹp khiến các Omega khác phải ghen tị, được muôn vàn Alpha vây quanh theo đuổi. Trong mắt mọi người, cậu vốn nên có một tương lai khiến ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng—hiện tại nhìn lại, hắn bất giác sinh lòng đồng tình.

Một vị hôn phu tàn tật… Đối với một người luôn được yêu thương chiều chuộng như Ngu Giảo, đó đúng là một kết cục quá bi ai.

Kagar từng ngưỡng mộ Ngu Giảo, giờ lại âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã được ban hôn cho Lod—một người có tiền đồ sáng lạn.

Sau vài giây đồng cảm, hắn lại nghĩ đến một chuyện khác. Đế Tu là vị chiến thần mà hắn luôn ngưỡng mộ. Nếu như… người đó cũng thích hắn…

Ngu Giảo đã cướp đi nhiều thứ từ hắn, nếu hắn lại cướp lấy trái tim vị hôn phu của cậu, thì cũng đâu có gì quá đáng?

Nghĩ vậy, trên mặt Kagar càng hiện rõ nét vô tội, giọng nói mềm nhẹ như suối chảy:

“Ngu ca, dạo này huynh sống có tốt không?”

Đây là cách xưng hô quen thuộc của vai chính thụ đối với nguyên chủ.

Trong nguyên tác, dù nguyên chủ không có quan hệ huyết thống với hoàng tộc, nhưng do cha mẹ qua đời sớm nên được thu nhận vào hoàng cung từ nhỏ, cùng Kagar lớn lên. Kagar luôn coi cậu như người nhà, vẫn giữ thói quen gọi cậu là “Ngu ca ca”. Chỉ là nguyên chủ xưa nay vốn khinh thường thân phận tư sinh của Kagar, chẳng bao giờ xem hắn ra gì.

Kagar vốn hy vọng sẽ được nhìn thấy một Ngu Giảo tiều tụy, thương tâm, nhưng lại có chút thất vọng khi cậu vẫn giữ nguyên vẻ ngoài rạng rỡ như trước. Dẫu vậy, hắn chắc chắn rằng Ngu Giảo nhất định đang sống không tốt.

“Bát điện hạ tới sao không báo trước một tiếng?” Ngu Giảo cười nhẹ, ngữ khí mang theo chút lễ độ.

Dù gì thì cậu vẫn có chút thiện cảm với vai chính thụ. Trong nguyên tác, dù nguyên chủ có kết cục bi thảm tự chuốc, thì vai chính thụ vẫn luôn ở bên cạnh chiến thần, không rời không bỏ, thậm chí còn là cánh tay phải đắc lực của hắn.

So với những Omega chỉ biết làm bình hoa hoặc công cụ sinh sản, vai chính thụ lại có dã tâm và năng lực thực sự—hắn được vai chính công coi trọng cũng là điều đương nhiên.

“Ta sắp đính hôn với Lod, nên đặc biệt đến đưa huynh thiệp mời.” Kagar nói rồi rút từ không gian túi ra một tấm thiệp mạ vàng lấp lánh.

Hắn nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong, ánh mắt trong veo nhưng đầy ẩn ý:

“Ngu ca, huynh… sẽ chúc phúc cho ta chứ?”

“Ta sẽ. Chúc mừng ngươi nha.”

Nhưng trong lòng Ngu Giảo lại thầm nghĩ: Tiếc là em vẫn là của nam chính đấy.

Kagar vốn tưởng sẽ bị cự tuyệt lạnh lùng, thậm chí bị cười nhạo như trước. Không ngờ lần này lại nhận được ánh nhìn cong cong hiền lành, đôi mắt kia trong trẻo như sương sớm, tựa như đang thực sự chúc phúc cho hắn.

“Lễ đính hôn sẽ tổ chức vào tuần sau. Nếu có thể, mong huynh đưa cả chiến thần đến. Tất nhiên, ta cũng có thể trực tiếp gửi lời đến ngài ấy.”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "vị hôn phu", bởi trước kia chỉ cần nghe tới là Ngu Giảo sẽ nổi đóa, vừa mỉa mai Đế Tu, vừa châm chọc hắn đủ điều.

Nhưng lần này, Ngu Giảo lại chẳng để tâm chút nào, chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng mềm nhẹ:

“Đế Tu không phải người tùy tiện như vậy đâu.”

Hệ thống từng nói: muốn làm một vai ác đủ chuẩn thì phải biết phá hoại tình cảm chính–phụ. Vậy nên Ngu Giảo tuyệt đối không thể để cho hai người này có cơ hội gần nhau.

Kagar khẽ giật mình.

Hôm nay Ngu Giảo dường như rất khác… không còn oán trách gào thét, cũng chẳng còn bày trò gây chuyện, mà chỉ yên tĩnh, ngoan ngoãn đến lạ.

Chẳng qua, hắn không tin người như Ngu Giảo có thể thực sự cải tà quy chính.

Kagar ngẫm nghĩ giây lát, chống cằm, ánh nắng chiếu lên mặt hắn vẽ ra đường nét hoàn mỹ:

“Thật đáng tiếc.”

Hắn chớp mắt, cười dịu dàng:

“À đúng rồi, phụ thân ta có lời nhắn, bảo nếu có thời gian thì huynh nên về hoàng cung một chuyến. Huynh… lại chọc giận ông ấy sao?”

Vẻ mặt hắn đầy lo lắng, đúng lúc và rất đúng nơi.

Nghe vậy, trong lòng Ngu Giảo khẽ hoảng.

Chẳng lẽ là do chuyện treo máy truyền tin?

Nghĩ đến cái thân phận vai ác gây họa khắp nơi của nguyên chủ, cậu quả thật không mấy muốn quay về. Nhưng trốn được nhất thời, trốn sao được cả đời?

Dù thế nào, cũng phải quay lại một chuyến.

“Sau này nếu Ngu ca muốn tâm sự, có thể về cùng ta.” Kagar chủ động ngỏ lời.

“Không cần đâu. Hai hôm nữa ta sẽ trở về.” Ngu Giảo mỉm cười đáp, nhẹ nhàng như làn gió đầu thu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play