Đào Dữu vừa dứt lời đã lại chìm vào giấc ngủ. Tác dụng của thuốc khiến cậu hôn mê, nhưng Bùi Vu Tiêu thì không thể chợp mắt dù chỉ một chút. Lòng hắn hoang mang, thất thần, giữ nguyên tư thế ngồi cả đêm.
Sáng sớm, Đào Dữu bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức. Gió nhẹ thổi lá cây xao động, tiếc là cửa sổ đóng chặt, Đào Dữu không cảm nhận được. 
Hôm nay đầu cậu không còn đau nữa, có lẽ vì tác dụng của thuốc an thần. May mắn là Đào Dữu tối qua không gặp ác mộng.
Bùi Vu Tiêu vẫn ngồi ở mép giường, cùng một vị trí với tối qua, khuỷu tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, khom lưng cúi đầu. Đào Dữu không nhìn thấy mặt hắn, chỉ thấy mái tóc đen dày, không lộ ra một kẽ hở nào.
Đào Dữu nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên muốn sờ lên đỉnh đầu mình. Cậu giơ tay lên thì thấy trên mặt còn đeo ống oxy. Hóa ra là do hít nhiều oxy nên cậu cảm thấy choáng váng.
Đào Dữu nhéo ống, vừa định rút ra, cổ tay đã bị nắm lấy. Bùi Vu Tiêu nhanh tay ngăn cậu lại. Khi hắn di chuyển, Đào Dữu nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể hắn kêu lách tách. Tư thế đó không khác gì khi còn nhỏ về quê ăn Tết, mặc áo len ba lớp, tối cởi ra thì có một đường lửa điện tóe lên.
Đào Dữu sững sờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play