Quả nhiên vẫn là quá đánh giá cao Đào Dữu.
Trong phòng học, Bùi Vu Tiêu vừa sắp xếp lại sách giáo khoa trước mặt Đào Dữu, vừa cảm thấy tinh thần hoảng hốt. Hắn đời trước kiếp này, trên dưới 800 đời đều chưa từng nghĩ tôii, có một ngày mình sẽ làm ra hành động che chắn cho người khác ngủ trong lớp học, quả thực là xưa nay chưa từng có, chưa từng nghe thấy. Hắn thậm chí có chút thích thú.
Đào Dữu ngủ đến mức mặt in hằn vết, miệng tạp đi như cá ươn lật mình, vết đỏ rực trực tiếp đập vào mắt Bùi Vu Tiêu.
Bùi Vu Tiêu nhìn một lát, phát hiện khóe miệng mình bắt đầu nhếch lên, lại có chút không kéo xuống được, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn dời tầm mắt đi.
Đào Dữu thành thật kiên định ngủ suốt hai tiết học, tỉnh dậy gáy thoải mái thanh tân hơn không ít, đôi mắt cuối cùng cũng có thể nhìn rõ mọi vật mà không còn trời đất quay cuồng nữa.
Cậu ngửa lưng duỗi người, ngáp một cái thật lớn, cảm thán như vừa thoát chết: "Tôi hình như lại sống sót rồi."
"Cậu phải cảm ơn giáo sư đã cứu cậu một mạng," Bùi Vu Tiêu nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT