"Thời buổi này trộm cắp nhiều đặc biệt!" Lưu Đông ngồi trở lại ghế: "Hôm kia tôi còn nghe Tiểu Lý ở lầu 4 nói cơm hộp của hắn bị trộm."
"Đúng rồi, tôi cũng nghe nói," Triệu Hi phụ họa: "Ký túc xá bọn họ bị trộm rất nhiều lần rồi."
"Ai bảo tòa nhà chúng ta là nhà cũ, ngay cả cái camera giám sát cũng không có, quả thật quá ngang ngược!" Lưu Đông tức giận bất bình.
Đào Dữu cúi đầu, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, không nhìn rõ thần sắc, nhưng trông rất đáng thương. Lưu Đông thở dài, vỗ vai cậu an ủi: "Không sao đâu bưởi nhỏ, đừng buồn, anh đây sẽ lên trang trường mắng thằng khốn đó ngay!"
Triệu Hi chậc một tiếng, "Chỉ lên trang trường thì có ích gì."
"Thì tạm thời không có cách nào khác mà, người thì không bắt được, số tiền cũng không đủ để lập án, cứ tuyên truyền nhiều vào, càng nhiều người biết thì cũng có tác dụng răn đe chứ."
"..." Triệu Hi cân nhắc một chút, "Cũng đúng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT