Chương 2: Sợ Hắn
Mạt thế chưa đến, Tống Thần Vũ sống 21 năm cuộc đời của một thiếu gia nhà họ Tống, còn Cố Hoành thì làm vệ sĩ cho Tống Thần Vũ suốt 5 năm.
Năm mười sáu tuổi, Cố Hoành được chọn làm vệ sĩ riêng cho thiếu gia nhà họ Tống, nhiệm vụ của anh là bảo vệ sự an toàn cho cậu.
Lần đầu gặp mặt, Tống Thần Vũ đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh và cười thật ngọt ngào: “Anh đẹp trai quá!”
Khoảnh khắc ấy, tim Cố Hoành bỗng nhiên đập nhanh lạ thường.
Từ khi Cố Hoành còn nhỏ, anh đã sống trong trại huấn luyện. Mỗi ngày, ngoài việc luyện tập, anh chỉ đấu đối kháng với các học viên khác hay thậm chí là huấn luyện viên.
Trại huấn luyện ngày nào cũng mệt mỏi, ai nấy đều chẳng có tâm trạng kết bạn. Mọi người chỉ muốn nhanh chóng nâng cao bản thân để thoát khỏi nơi này.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Cố Hoành thầm nghĩ, nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt. Anh muốn bảo vệ nụ cười tươi sáng ấy.
Nhưng vào ngày Xích Dương định mệnh, gia chủ nhà họ Tống, Tống Diệu Đình, bất ngờ tìm gặp Cố Hoành và nói rằng anh mới là thiếu gia thật sự của gia tộc, còn Tống Thần Vũ chỉ là đứa trẻ bị bế nhầm.
Phản ứng đầu tiên của Cố Hoành không phải là vui mừng, mà là lo lắng: Vậy còn Tống Thần Vũ thì sao?
Anh không muốn làm thiếu gia nhà họ Tống, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh và bảo vệ Tống Thần Vũ.
Khi anh chuẩn bị đi tìm Tống Thần Vũ thì được tin ở thành phố Z xuất hiện một loại virus. Kẻ bị nhiễm sẽ cắn người, khả năng lây lan cực mạnh, anh cần nhanh chóng rút lui.
Lòng anh nóng như lửa đốt, nói rằng Tống Thần Vũ vẫn chưa về, anh muốn đưa cậu đi cùng. Nói rồi, anh toan đi tìm Tống Thần Vũ.
Thiếu gia nhỏ của anh từ bé đã được nuông chiều, nếu bị cắn chắc sẽ đau đến chết mất.
Nhưng ngay khi anh vừa quay người, một cuộc tấn công bất ngờ ập đến, anh bị tiêm thuốc mê và bị cưỡng chế đưa đi rút lui.
Khi tỉnh dậy, đã là một tuần sau đó, anh đã bị đưa đến thành phố W, vào căn cứ do chính phủ thành lập.
Cố Hoành đi tìm Tống Diệu Đình, ông ta nói rằng khi phái người đến trường đón Tống Thần Vũ, trường học đã thất thủ và không tìm thấy tung tích của Tống Thần Vũ.
Ngày Xích Dương ấy, bức xạ mặt trời tăng lên dữ dội, một phần những người bị nhiễm xạ đã biến thành quái vật cắn người. Tình trạng này xuất hiện ở khắp nơi trên toàn cầu.
Tống Diệu Đình thấy anh kiên quyết muốn ra ngoài tìm Tống Thần Vũ liền nói: “Bây giờ bên ngoài đâu đâu cũng là những con quái vật ăn thịt người đó, cậu mà đi tìm nó thì chưa đến thành phố Z, cậu đã bị quái vật ăn thịt rồi.”
Sau đó, ông ta đau đớn chỉ vào tim mình: “Tiểu Vũ cũng là đứa con tôi nuôi dưỡng hai mươi mốt năm, tôi cũng sốt ruột lắm chứ. Mấy đợt người tôi phái đi đều bặt vô âm tín, Tiểu Vũ có lẽ đã…”
Cố Hoành lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Tôi là vệ sĩ của cậu ấy, tôi sẽ tìm thấy cậu ấy.”
Khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Hoành, ngay cả Tống Diệu Đình, người vốn dĩ nói một là một, hai là hai, cũng bị khí thế đáng sợ của Cố Hoành làm cho nhất thời không nói nên lời.
Ông ta nhìn đôi mắt giống đến bảy phần mẹ của Cố Hoành, ông ta biết mình không thể ngăn cản Cố Hoành, chỉ đành bất lực vẫy tay: “Căn cứ hiện tại sẽ tổ chức người ra ngoài tìm kiếm vật tư và những người sống sót, cậu hãy đi cùng họ.”
Ra khỏi căn cứ, Cố Hoành mới biết Tống Diệu Đình không hề nói quá. Khắp nơi đều là những con quái vật ăn thịt người.
Cố Hoành cũng vô tình phát hiện ra mình có dị năng khi tiêu diệt tang thi, hơn nữa lại có đến ba loại dị năng: một là dị năng lôi hệ, một là dị năng không gian, và một là dị năng hỏa hệ.
Hơn nữa, dị năng không gian của anh không giống những dị năng không gian thông thường khác. Thời gian bên trong không gian của anh là tĩnh lặng. Đồ vật đặt trong không gian của anh dù qua bao lâu cũng sẽ không bị biến chất.
Khi biết được điều này, anh bắt đầu thu thập vật tư khắp nơi, để dù có tìm thấy thiếu gia nhỏ của mình, cậu cũng sẽ không phải chịu đói.
Thời gian trôi qua, trong lòng Cố Hoành đã âm thầm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chỉ là anh không dám thừa nhận mà thôi. Anh nghĩ, chỉ cần không tìm thấy thi thể, thì thiếu gia của anh chắc chắn vẫn còn tồn tại ở đâu đó trên thế giới này.
Nhưng khi Cố Hoành nhìn thấy Tống Thần Vũ, lòng anh trăm mối ngổn ngang. Thiếu gia của anh quả thật không chết, nhưng cũng không còn như xưa.
Nhìn Tống Thần Vũ đang sợ hãi anh đến vậy, tim anh như bị một bàn tay siết chặt, đau đến mức không thở nổi.
Thiếu gia nhỏ của anh không nhận ra anh, còn rất sợ anh… Điều này khiến Cố Hoành trong chốc lát có chút bối rối.
Mãi đến bây giờ, anh mới tìm thấy người mà mình hằng mong nhớ. Nhưng Tống Thần Vũ lại không nhận ra anh, cuối cùng anh vẫn đến quá muộn rồi.
Vì cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng anh khàn đi: “Thiếu gia, đi theo tôi được không, tôi cho cậu ăn thịt.”
“Ngao!!!”
Thịt!!! Người đàn ông hung dữ này nói sẽ cho cậu ăn thịt!!! (●′?`●)
Vừa nghe đến thịt, Tống Thần Vũ không còn sợ hãi như vậy nữa, cứng đờ quay người, thử nhìn Cố Hoành.
Cố Hoành thậm chí có thể thấy đôi mắt xám xịt của Tống Thần Vũ sáng lên một chút.
Cố Hoành như sợ làm cậu hoảng sợ, giọng nói dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người khác: “Ừm, đi theo tôi, mỗi ngày đều có thịt ăn nhé.”
(=°Д°=)
Các dị năng giả đứng sau Cố Hoành vô cùng kinh ngạc.
Đây vẫn là đội trưởng thường ngày của họ, người lạnh lùng như một ngọn núi băng trầm mặc, tựa đóa hoa cao ngạo đó sao???
“Ngao ngao ngao!!!”
Tống Thần Vũ như sợ người đàn ông đổi ý, vội vàng gật đầu. Mỗi ngày đều có thịt ăn!!! Hắc hắc hắc, xem ra người đàn ông này cũng không đáng sợ lắm!
Sau đó, cậu nhặt nửa cái cẳng chân nằm trên mặt đất lên, chuẩn bị ôm lấy và tiếp tục gặm.
???
Tống Thần Vũ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, rồi lại nhìn nửa cái cẳng chân đang gặm dở trong tay Cố Hoành…
“Ngao ngao ngao!!!”
Anh làm gì vậy, tôi còn chưa ăn xong mà.
Nhưng cậu lại không dám tiến lên giành lại miếng thịt, chỉ có thể vô năng gầm gừ với Cố Hoành.
Cố Hoành ghét bỏ nhìn nửa cái cẳng chân còn dính lông trong tay…
Vút —
Anh giơ tay ném luôn cái chân ra ngoài cửa sổ.
!!!∑(°Д°ノ)ノ
“Ngao ngao ngao!!!”
Tống Thần Vũ thật sự tức giận. Cậu gầm gừ với người đàn ông này. Người đàn ông này đã ném thịt khô của cậu đi sao, cậu còn chưa ăn no mà.
Cậu quay người định chạy đi nhặt miếng thịt của mình, nhưng lại bị Cố Hoành túm chặt lại.
“Thiếu gia, đừng ăn cái đó, cái đó không ăn được. Tôi cho cậu ăn thịt ngon hơn.”
Nói rồi, tay anh lật một cái, trong tay anh xuất hiện một gói khăn giấy ướt.
???
Tống Thần Vũ nghi ngờ nhìn thứ trong tay Cố Hoành, thứ này trông nhỏ xíu vậy, cũng không đủ no đâu. Hơn nữa cũng chẳng ngửi thấy mùi thơm gì cả.
Cố Hoành dường như hiểu được sự khó hiểu của cậu qua vẻ mặt cứng đờ: “Thiếu gia, trước hết lau sạch tay và mặt đi đã, rồi tôi sẽ cho cậu ăn thịt.”
Nói rồi, anh bắt đầu lau tay và mặt cho Tống Thần Vũ. Tống Thần Vũ tuy không hiểu, nhưng vì thịt, cậu nhịn.
Hơn nửa gói khăn giấy ướt đã được dùng hết, đúng lúc Tống Thần Vũ sắp mất kiên nhẫn thì cuối cùng cũng lau xong.
Cố Hoành lật tay một cái, trong tay anh lại xuất hiện một khối thịt tươi to đùng, đen sì.
Lúc này, Tống Thần Vũ nhìn thấy thịt, cũng không còn sợ Cố Hoành nữa, lập tức giành lấy miếng thịt, ôm vào tay rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cố Hoành bất đắc dĩ cười, bế Tống Thần Vũ ra ngoài.
Nhai nhai nhai.
Tống Thần Vũ liếc nhìn Cố Hoành, cảm thấy người đàn ông này không có ác ý, liền mặc kệ, tiếp tục nhai nhai nhai.
Tay Cố Hoành vô thức siết chặt. Người trong lòng anh gầy đến mức như một làn gió nhẹ cũng có thể dễ dàng nâng lên, nhẹ tựa một chiếc lông chim phiêu du, không hề có cảm giác nặng trĩu.
Cố Hoành ôm Tống Thần Vũ đi đến trước mặt Bạch Vũ Hiên: “Tôi muốn dẫn cậu ấy đi cùng.”