Nghe Dương chưởng quầy nói vậy, mặt mũi mọi người chẳng khác gì vừa nuốt phải ruồi.
Những người mới tiếp xúc với Dương Phong không khỏi rơm rớm nước mắt: “Dương chưởng quầy nói chuyện thật quá đau lòng, cứ mở miệng là gà mờ. Chúng ta không cần mặt mũi sao? Cho dù là gà mờ thì cũng đừng nói thẳng ra chứ, làm sao chúng ta có thể đối diện với thực tế tàn khốc này?”
Còn những người đã quen biết lâu thì đã miễn nhiễm rồi, gà mờ thì gà mờ, còn biết làm sao? Được Dương chưởng quầy gọi là gà mờ cũng là một vinh dự.
Chỉ sợ Dương chưởng quầy nói: “Ngươi còn chẳng bằng cả gà mờ!” Đó mới thực sự là không còn chỗ nào để chui xuống, tự giác tìm một mảnh đất chôn mình đi cho xong, sống cũng chỉ tốn không khí, làm xấu hổ con cháu, không có con cháu thì cũng làm xấu hổ tổ tiên!
Còn chẳng bằng gà mờ thì là gì? Là giòi, là giòi trong hố phân!
“Dương chưởng quầy, thẻ xem phim này chỉ dùng được cho một người hay nhiều người có thể cùng sử dụng?” Vệ Hiếu Đình cầm thẻ xem phim mà Vệ Đình Đình vừa rút được hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play