Ngày hôm sau, buổi trưa.
Trong tiệm Duyên Đến Duyên Đi, sau một hồi gào thét xé lòng, không gian lại chìm vào yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đứng trước máy rút thăm, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình. Còn Ngụy Khiếu Đình thì đứng trước máy, mở to mắt, miệng cười toe toét, thở hổn hển.
“Ha ha ha ha… Có lẽ ta không có thiên phú tu luyện tốt như các ngươi, cũng không có tài nguyên tu luyện dồi dào như các ngươi. Nhưng, ta có đôi tay này, nó có thể đưa ta đến đỉnh cao của cuộc đời, nó có thể khiến ta thỏa mãn mọi thứ, cả đời này có nó bầu bạn là đủ rồi.” Ngụy Khiếu Đình nhìn tay phải, nói đầy tình cảm.
Nghe vậy, mọi người thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không tìm ra được chỗ nào không đúng. Còn Dương Phong thì thầm oán trong lòng, tên này không biết xấu hổ, lại dám nói những lời như thế giữa thanh thiên bạch nhật. Người ta vẫn là học sinh tiểu học trong sáng, nghe mà mặt đỏ bừng lên đây này!
“Tiểu tử Ngụy gia, lấy ra xem nào, huyết ẩm cuồng đao có thể phát ra đao khí dài ba mươi mét trông như thế nào.” Thế tử Sở vương, Tần Anh nhìn Ngụy Khiếu Đình vẫn đang ra vẻ, nhắc nhở hắn làm việc chính.
“Tiểu tử Ngụy gia, đừng ra vẻ nữa, mau lấy đao ra cho lão phu xem nào.” Triệu Kính Chi nói thẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play