“Hôm nay ngươi phải hạ phàm.”

Trong thiên điện Thiên Đình, một người đứng thẳng tắp, thân khoác hoa phục, mũ miện trên đầu treo chuỗi ngọc. Đôi mắt ấy xưa nay luôn thanh lãnh thâm sâu, khiến người khó lòng suy đoán.

Nhưng Thẩm Du vẫn có thể cảm nhận được đôi chút lo lắng từ đó.

“Ừ.” Hắn đáp, “Thần quan kế vị, hạ giới lịch kiếp, trăm ngàn năm nay đều theo quy củ này, dù là ta, cũng không ngoại lệ.”

Thuở xưa, tứ đại thần thú ứng theo Thiên Đạo giáng xuống Thiên giới, được phong làm thần hộ mệnh. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trấn giữ bốn phương, mỗi vị phân ra một sợi tiên lực giao về Thiên Đình, lại nhờ Thiên giới linh khí dồi dào, sau chín mươi chín năm, sinh ra một tân thần thú phượng hoàng, chính là Thẩm Du.

Phượng hoàng vừa giáng thế, bảy sắc mây lành hiện khắp càn khôn, ánh sáng phúc thụy chiếu rọi non sông. Nhờ dấu hiệu cát tường ấy, cộng thêm năng lực trời sinh dung luyện sức mạnh của tứ đại thần thú, hắn liền trở thành hòn ngọc quý nơi tay Thiên giới, giữ chức thần quan.

Thẩm Du trời sinh thông tuệ, thần tính cao ngạo, thần chức vững như mây xanh, thậm chí sau này, trừ Thiên Đế, Thiên giới không ai có thể địch nổi hắn.

Song trong hàng ngũ thần quan Thiên giới, thuận buồm xuôi gió lại không hẳn là chuyện tốt. Hạ phàm lịch kiếp đầy thử thách, chính là minh chứng mạnh mẽ nhất cho thực lực của bản thân. Vốn là việc tự nguyện, nhưng dần dà thành thông lệ, cuối cùng hóa quy củ.

“Thiên Đạo ngăn cách, ngươi vào Nhân giới, ta liền không dò được tung tích ngươi.” Thiên Đế giấu một tay trong tay áo, bàn tay kia nắm chặt lại. Hắn cắn chặt răng, nói tiếp: “A Hoàng, ta vẫn lo cho ngươi.”

Từ khi hỗn độn phân ly, Thiên Đạo đứng đầu, còn lại phân thành bốn giới — thiên, nhân, yêu, quỷ. Thiên Đạo quản lý sự yên ổn của bốn giới, lập nên vô số quy tắc. Tiên lực của thần giới mạnh nhất, nên điều ước càng nghiêm ngặt. Không được mời thì không thể vào yêu – quỷ giới, không độ kiếp thì không được vào Nhân giới.

Thiên Đế là người gần gũi nhất với Thẩm Du, thấy hắn sắp độ kiếp mà bản thân chẳng giúp được gì, tự nhiên lo lắng khôn nguôi.

Nghe vậy, Thẩm Du bật cười khẽ, giảm đi phần trang nghiêm nặng nề trong không khí: “Chuyện này có gì phải lo? Bao nhiêu thần quan đều có thể an ổn độ kiếp, sao ta lại không được?”

Thiên Đế đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Tq không có ý đó... Thôi, đi rồi nhớ quay về, ta chờ ngươi.”

Thẩm Du gật đầu: “Được.”

--

Thẩm Du:……

Được cái gì chứ.

Thẩm Du chậm rãi đứng dậy, tựa vào một gốc cây bên cạnh, xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức. Hắn trấn định lại tinh thần, hít sâu một hơi rồi mở mắt lần nữa.

Không phải ảo giác. Đây... không phải Thiên giới.

Nhân giới sao? Thẩm Du nghĩ thầm, nếu hắn hạ phàm độ kiếp, nơi đây không phải Quỷ giới thì chỉ có thể là Nhân giới.

Thẩm Du thử vận một tia tiên lực, trong lòng bàn tay liền nổi lên luồng khí vàng kim dao động.

Thần quan hạ phàm độ kiếp, tiên lực sẽ bị phong ấn. Mà nay tiên lực trở lại, đồng nghĩa thời kỳ độ kiếp đã qua.

Nhưng thần quan độ kiếp xong lẽ ra hồn phách phải quy thiên, chân thân trở về. Vậy tại sao hắn — hồn phách không hồi, chân thân cũng không trở về?

Hắn nhớ lại câu từng nói với Thiên Đế rằng không cần lo, không khỏi mím môi.

Một lời thành sấm...

Chốc lát sau, hắn phản ứng kịp — không đúng!

Không chỉ không thể trở về Thiên giới, sao đến ký ức trong quá trình độ kiếp cũng không còn?!

Thẩm Du nghiêng đầu nghĩ kỹ, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ nhớ được đến lúc bước vào dòng phàm hà, bắt đầu hạ phàm mà thôi.

Hắn thở dài, ngước nhìn trời.

Nắng cao vạn dặm không mây, bóng cây che bớt chút nóng rực.

Vậy giờ phải làm sao? Nếu biết chuyện xảy ra trong kỳ độ kiếp, ít ra còn có manh mối, nhưng hiện tại...

Thẩm Du khẽ nhón chân, nhảy lên ngọn cây, từ trên cao quan sát xung quanh.

Áo trắng phất phơ, tóc đen bay nhẹ, vướng trước mắt làm rối tầm nhìn. Hắn rút từ trong tay áo ra một sợi dây buộc tóc màu đỏ, vòng qua đầu buộc lại.

Thiên giới không thể xuống Nhân giới, nhưng Nhân giới có thể lên Thiên giới.

Kỳ thực ngoại trừ Thiên giới, tam giới còn lại không bị ràng buộc chặt chẽ. Giữa mỗi hai giới có một tầng chắn, muốn vượt giới, chỉ cần lấy huyết làm dẫn, dùng phép thuật. Nhưng tầng chắn mạnh yếu khác nhau, đòi hỏi công lực người thi pháp khác nhau, công lực cao thì thành, thấp thì bại.

Chỉ là Nhân giới sinh khí mỏng manh, ngoại trừ chết hóa thành hồn đi Quỷ giới, trăm năm chưa từng có ai vượt giới thành công.

Thẩm Du nhảy xuống, đi đến bờ sông, ngón cái khẽ lướt qua lòng bàn tay, một giọt máu rơi xuống nước.

Rồi hắn bước lên mặt nước.

"Trời ơi, có người nhảy sông kìa!"

Lập tức, bờ sông tụ tập đông người.

"Ta vừa thấy người này đi đi lại lại hồi lâu, giờ nhảy xuống, chẳng lẽ..." Một bà lão khom người, "Muốn tự vẫn!"

"Ta cũng không thấy rõ, chỉ nghe tiếng rơi xuống nước." Một bà khác lẩm bẩm, "Lâu thế không nổi lên, chắc chết đuối rồi..."

"Tránh ra!"

Một chàng trai cao lớn vội vàng cởi áo, lao xuống sông: "Còn bàn tán nữa thì người ta chết mất! Để ta cứu!"

Vừa lúc chàng trai nhảy xuống chỗ không xa, Thẩm Du ngóc đầu lên.

Xoảng ——

Thẩm Du chưa kịp tránh, bọt nước bắn đầy mặt.

Thẩm Du:......

Đúng là phượng hoàng rụng lông còn thua gà, huống chi gà rơi vào nồi nước.

"Ngươi biết bơi?" Đám đông trên bờ kinh ngạc.

Ta đâu nói không biết... Thẩm Du thầm nghĩ, vận lực trong nước, đẩy mình lên mặt nước. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống bờ, nước trên người lập tức bốc hơi sạch sẽ.

Đám đông trợn mắt há hốc: "Trời ơi, gặp tiên nhân rồi!"

Nửa đúng nửa sai. Thẩm Du thầm đáp.

Với tiên lực của hắn, không lý do không phá nổi tầng chắn, nhưng hắn lấy huyết, vào nước, thi pháp, vẫn không về được Thiên giới. Chỉ có thể là kiếp của hắn chưa hết.

Hoặc có thứ gì đó ngăn chân thân hắn quy vị.

Một tay hắn vận tiên lực — bán thần; tay kia nắm chặt — nửa người.

Thiên Đạo cũng không ngờ độ kiếp lại ra nông nỗi này.

Thẩm Du lắc đầu, thu tay, quay sang đám đông: "Ta không phải—"

"A!" Một bà lão đánh rơi giỏ tre, chỉ tay vào hắn, mặt mày kinh hãi, "Yêu... Yêu!"

— không phải tiên nhân.

Đám đông nhìn kỹ, cũng sợ đến biến sắc.

Vị tiên nhân này lại có mắt đỏ!

Người phàm Nhân giới hầu hết mắt đen, rất ít người có màu mắt khác, nhất là đỏ. Nhưng Yêu giới thì khác, mắt họ đủ màu sắc, chỉ có không tưởng tượng được, không có không tồn tại. Hơn nữa, yêu tộc dễ dàng vượt giới sang Nhân giới.

Thẩm Du:......

Hắn gãi đầu mũi, định giải thích, nhưng đám đông đã quỳ rạp xuống, ôm đầu run rẩy.

"Hắn... hắn đeo lông chim bên hông..." Một người nuốt nước bọt, "Hắn là, người đó!"

Thẩm Du nghe vậy, nhìn xuống.

Lông chim trắng muốt, nhưng ánh lên đủ sắc màu, đúng là bảo vật hiếm có nhân gian. Chuôi lông đính hạt châu mềm mại, tự nhiên buông bên hông.

Nhưng... Thẩm Du nghĩ, đây chỉ là Phượng Linh thôi, dù hiếm gặp, nhưng đâu đến nỗi khiến người ta kinh hãi.

Xem thần sắc đám đông, hình như họ nhận ra hắn?

"Hắn không phải chết từ bảy năm trước rồi sao?" "Hắn sẽ giết chúng ta..." "Oan hồn hiện về báo oán!"

Tiếng bàn tán nho nhỏ, nhưng Thẩm Du nghe rõ.

Hắn hạ giọng: "Xin hỏi..."

Đám đông lập tức quỳ rạp, dập đầu lia lịa.

"Xin ngài, Thẩm tôn chủ, tha mạng cho chúng con!"

Thẩm Du nhìn đám người, rồi nhìn chính mình, cuối cùng thốt lên:

"A?"

Hắn vừa mở mắt, chỉ kịp nhảy xuống nước, rồi bị người ta "cứu", sao mọi người lại nhìn hắn như vậy?

"... Bình tĩnh nghe ta nói." Thẩm Du bất đắc dĩ, "Đứng lên đã."

Đám đông tưởng hắn nổi giận, càng dập đầu mạnh hơn, miệng lẩm bẩm "tha mạng".

Thấy không ổn, hắn đành dùng tiên khí nâng họ dậy: "Ta không giết các ngươi." Sợ họ lại quỳ, hắn vòng vo: "Nhưng trả lời ta vài câu hỏi được không?"

Thấy mọi người gật đầu, Thẩm Du thu tiên khí, kéo chàng trai cứu hắn lên bờ.

"Xem ra các ngươi biết ta là ai?" Câu hỏi đầu tiên.

Lúc ở Thiên giới, Nhân giới có lưu truyền truyền thuyết về phượng hoàng, nhưng tướng mạo hắn người phàm không thể thấy, nếu họ nhận ra, chỉ có thể là biết thân phận lúc hắn độ kiếp.

Thân phận gì mà đến dân thường cũng biết?

"Ngài... ngài là Thẩm tôn chủ Vân Phong." Một người run rẩy, "Bậc thần thông quảng đại nhất thế gian! Ai gặp ngài cũng phải cúi đầu, kẻ nào dám trái ý, mười tám tầng địa ngục cũng không đủ trị!"

Hừm... Cũng không cần thế.

Thẩm Du đoán, kiếp trước hắn là tu sĩ, lại có liên quan sâu sắc với môn phái "Vân Phong", địa vị quyền uy không nhỏ.

"Ngươi nói ta thần thông quảng đại, sao ta chỉ thấy sợ hãi trong mắt ngươi?" Hắn hỏi tiếp.

"Ta... ta không..." Người kia lắp bắp, sắp khóc, "Thẩm tôn chủ, xin ngài đừng bắt tội."

"Ta đã làm gì sai sao?"

Thường thì dù độ kiếp, tính cách thần quan cũng không thay đổi lớn. Ở Thiên giới, hắn được chư thần tôn kính, sao xuống Nhân giới lại bị xem như hung thần?

"Là... là đệ tử của ngài chọc giận ngài." Người kia ấp úng, "Yêu vốn máu lạnh, ngài lại thu nó làm đệ tử... Chắc nó phạm lỗi, ngài trách phạt, diệt tộc nó, để nó biết thế nào là... tôn sư trọng đạo."

Diệt tộc? Trách phạt?!

Thẩm Du choáng váng.

Người tàn nhẫn như vậy sao có thể là hắn!

"Ngươi không phải đệ tử ta, sao biết ta diệt tộc nó?" Dù đệ tử từ đâu ra, hắn cũng phải biện giải, chuyện giết người hắn chưa từng làm.

"Ấy là..." Người kia toát mồ hôi, "Giả... chắc chắn là giả! Là ta vu khống! Ngài chẳng làm gì cả, diệt tộc chỉ là tin đồn!"

Thẩm Du:......

Nói chuyện thế này sao xong?

Bất đắc dĩ, hắn để mọi người đi, đám đông vội vàng cảm tạ rồi bỏ chạy. Hắn quỳ bên bờ sông, nhìn bóng mình dưới nước, tổng kết thông tin vừa thu thập.

Kiếp trước hắn là tôn chủ Vân Phong, có một đệ tử yêu tộc. Vì lý do nào đó, tộc đệ tử bị diệt, người đời cho rằng hắn là thủ phạm, nên mới có lời đồn. Dân thường nghe gió là mưa, thấy hắn liền sợ hãi.

Hừm, chắc chắn không phải hắn làm. Tính cách hắn đâu đến nỗi tàn nhẫn!

Nghĩ thông, hắn lấy ra một mảnh Phượng Linh, vẩy lên mặt nước.

Phượng Linh là bảo vật thần thú, uy lực khác thường. Nếu dùng chiến đấu, một mảnh có thể đánh lui mười thần, trăm yêu, ngàn người, vạn quỷ.

Nhưng lúc này Thẩm Du chỉ nghĩ: Phượng Linh không có sinh khí nhân gian, biết đâu có thể vượt tầng chắn, liên lạc Thiên giới.

Mặt nước gợn sóng nhẹ, hình ảnh khác hiện ra — Thiên Đế.

"Ta độ kiếp có biến cố." Thẩm Du nhíu mày, "Tiên lực đã hồi phục, nhưng không thể về Thiên Đình."

"Ta cũng không..." Hình ảnh đứt quãng rồi biến mất.

Thẩm Du:......

Hắn ngẩng đầu nhìn trời.

Xúc phạm Thiên Đạo, thần lập tức can thiệp.

Vậy chuyện này cũng bị Thiên Đạo cấm sao?

Giờ hắn ở Nhân giới, một là mất ký ức, không biết làm sao về; hai là bị dân chúng sợ hãi, sợ lỡ lời họ lại "tự vẫn tạ tội".

Đang suy nghĩ, hồng ngọc bên hông chợt sáng lên.

Thẩm Du mừng thầm.

Hồng ngọc này là Tiên Khí, tuy chỉ dùng được một lần, nhưng có thể truyền vật phẩm xuyên không gian.

Hắn vận tiên lực, lấy ra một cuộn trục.

— Thiên hành quyển.

Mở ra, chữ hiện lên:

"Một, ta đã kiểm tra, ngươi một phách chưa về, sinh khí chưa tuyệt, không thể thăng thiên."

Thì ra vậy. Hắn ở Nhân giới còn một phách, nên ký ức khuyết thiếu, chân thân không về được.

"Hai, mệnh trung có số — Lâm Hựu."

Quyển trục rung nhẹ, hiện thêm dòng chữ:

— Mệnh hung, kiếp nạn, đến lúc ắt phải nhổ cỏ tận gốc.

Thẩm Du gấp vội quyển trục, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng dậy sóng.

Lâm Hựu là ai?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play