“Em vừa nói gì?”
Nghe hắn hỏi, Mạnh Kiều Kiều liền ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn anh:
“Chồng à, sao thế?”
【Tên khốn này lại nổi điên cái gì nữa vậy?】
Bạc Cảnh Hành nhìn người phụ nữ đang làm bộ ấm ức trước mặt mình. Từ nãy đến giờ cô ta chỉ nói câu kia thôi, thế thì cái đoạn phía sau hắn nghe được từ đâu ra?
Không khí giữa hai người lập tức trở nên kỳ quái.
Bên cạnh, Lâm Khiết người vốn bị bỏ quên ở xó liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy mắt tối lại rồi dịu dàng cất tiếng:
“Kiều Kiều à, xin lỗi cậu nhé. Đều tại mình cả… Vì cứu mình mà anh Cảnh Hành mới bị tia sét đánh trúng nhánh cây rơi vào người.”
Câu này nghe thì như đang giải thích, nhưng thực chất là nhát dao giấu trong lời.
Mạnh Kiều Kiều khẽ nghiêng đầu liếc sang.
Chỉ thấy Lâm Khiết mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, càng khiến thân hình vốn mảnh khảnh thêm yếu đuối đáng thương. Gương mặt trắng bệch, ánh mắt lại tràn đầy dè dặt như thể sợ cô hiểu lầm.
Một bộ tiêu chuẩn trà xanh vô hại, mà vừa liếc qua khóe mắt đã thấy Bạc Cảnh Hành sắc mặt trầm xuống.
Mạnh Kiều Kiều khẽ mím môi, lông mi hơi run run, ánh mắt đượm buồn, diễn xuất chuẩn không cần chỉnh.
“Chỉ cần hai người không sao là tốt rồi.”
Cô khẽ cười, giống như đang cố nén sự ghen tuông, giả vờ độ lượng bao dung.
Ánh mắt lại lần nữa dừng trên người Bạc Cảnh Hành, lúc này hắn đang day day thái dương, sắc mặt không mấy dễ coi.
“Chồng à, anh sao thế?”
Vừa dứt lời, Bạc Cảnh Hành lại chăm chú nhìn cô. Quả nhiên lần này không có tiếng nói nào vang lên nữa, ngoài cảm giác hơi ù tai. Hắn day day thái dương, nghĩ chắc mình bị di chứng sau cú điện giật.
“Chỉ hơi đau đầu thôi.”
Giọng lạnh nhạt, pha chút áp lực.
Với danh xưng vợ hiền mẫu mực, Mạnh Kiều Kiều lập tức dịu giọng:
“Đau đầu à? Để em xoa bóp cho anh nhé?”
“Ừ.”
Bạc Cảnh Hành gật đầu.
Được cho phép, Mạnh Kiều Kiều lập tức vươn đôi tay trắng muốt, nhẹ nhàng đặt lên thái dương hắn, vừa cẩn thận vừa dịu dàng xoa bóp.
【Xì! Đồ mặt dày! Vì một con trà xanh mà cam tâm tình nguyện sống chết vì nó, cuối cùng còn để bà đây phải lo dọn dẹp mọi rắc rối cho các ngươi! Đồ đàn ông khốn kiếp!】
Âm thanh đó…!!!
Bạc Cảnh Hành lập tức đưa tay giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cả người cô lại gần, trầm giọng:
“Vừa rồi em nói gì?”
Mạnh Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt long lanh, vành mắt còn hơi đỏ ửng, càng thêm vẻ vô tội:
“Em có nói gì đâu mà?”
Bị bất ngờ kéo lại, cổ tay trắng nõn lập tức hằn đỏ một vệt. Ngoài mặt cô vẫn bày ra vẻ ngoan ngoãn, yếu ớt, nhưng trong lòng thì đang tức xì khói.
【Má nó, có bản lĩnh thì đi mà gào với con hồ ly của anh kia kìa, quát tôi làm quái gì?】
Lại là cái giọng đó!
Bạc Cảnh Hành càng chắc chắn, cái âm thanh này chính là của Mạnh Kiều Kiều. Nhưng rõ ràng từ nãy đến giờ cô ta đâu có mở miệng, mắt hắn cũng vẫn dán chặt vào cô, thế rốt cuộc cái giọng đó từ đâu ra?
Chẳng lẽ… thật sự là cô ấy?
Cô vợ dịu dàng luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt hắn bấy lâu nay? Bạc Cảnh Hành có phần không dám tin. Hay là do mình bị điện giật xong sinh ra ảo giác rồi?
Ngay lúc bầu không khí đang quỷ dị thế đó, Lâm Khiết người đứng bên cạnh cảm giác như bị bỏ quên, cuối cùng cũng cất giọng mềm mại:
“Kiều Kiều à, cậu đừng lo. Dù sao anh Cảnh Hành cũng vì cứu mình mới bị thương, nên mình sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc anh ấy. Cậu… sẽ không giận đấy chứ?”
Mạnh Kiều Kiều bị hắn siết chặt cổ tay, khẽ lắc đầu, ánh mắt cụp xuống, như đang cố kìm nén điều gì đó.
“Không sao… Cảnh Hành… làm phiền cậu vậy.”
【Ha! Cô còn ước gì có cơ hội được tự nguyện chăm sóc hắn cơ mà. Cái đồ trà xanh hai mặt. Ai thèm tranh cái tên đàn ông khốn kiếp đó với cô chứ. Có thời gian thì tôi ở nhà cày phim còn sướng hơn!】
Bạc Cảnh Hành nghe mà càng cau chặt mày.
Lại là cái giọng ấy.
Thậm chí giống như đang thì thầm bên tai hắn, giọng điệu và thái độ khác hẳn với bộ dạng dịu dàng hiền lành trước mặt hắn bấy lâu.
Còn Lâm Khiết, thấy Mạnh Kiều Kiều cứ phải nhẫn nhịn cúi đầu nhún nhường trước mặt mình, trong lòng càng thêm đắc ý.
Hừ, cho dù cô có tờ giấy đăng ký kết hôn thì sao? Mình vừa mới về nước, cô cũng phải ngoan ngoãn nhường lại vị trí Bà Bạc cho mình thôi.
Cô ta nhất định phải khiến Mạnh Kiều Kiều rời khỏi cái vị trí đó!