Tống Sư Trúc: “..." Được rồi, nàng vừa sốt ruột liền quên mất. Phụ thân nàng cũng là một cửa sau rất lớn. Tống Sư Trúc xấu hổ cố gắng nhớ lại cảnh tượng thoáng qua trong đầu, trả lời câu hỏi vừa rồi của phụ thân nàng: “Ta cảm thấy hẳn là sau giờ ngọ.”
Vừa rồi nàng cố ý chú ý một chút chi tiết hình ảnh, ống đựng bút bằng đá cẩm thạch trên bàn sách có ánh sáng mặt trời chiếu ra. Tuy nói mấy ngày nay thời tiết cũng không tệ, nhưng chỉ có sau giờ ngọ ánh nắng mới có thể mãnh liệt như vậy.
Nhưng Tống Sư Trúc cũng không chắc chắn lắm.
Tình huống hiện giờ của tiểu Phùng thị vô cùng khẩn cấp. Đám tôi tớ kia của nàng nhất định sẽ dốc hết sức lực muốn đặt cửa của Trương tri huyện.
Tống Văn Thắng lại tin canh giờ mà Tống Sư Trúc nói. Sau khi Trương Văn Viễn tới huyện nha, tuy nói chức vị quan trọng không thể nhúng tay, nhưng trên cửa và nơi ký tên hắn đều sắp xếp người của mình.
Hiện giờ trông coi cửa lớn nội nha chính là thúc thúc của Trương Văn Viễn, thủ đoạn cực kỳ đen, nếu có việc gấp, không lừa một trăm tám mươi lượng cũng đừng nghĩ nhìn thấy bóng người Trương Văn Viễn. Người nọ nếu muốn từ chỗ người Phùng gia đòi thêm chút bạc, khẳng định sẽ treo hắn thêm một chút canh giờ.
Nghĩ đến những thứ này, Tống Văn Thắng đột nhiên toát ra một chủ ý nham hiểm. Sau khi hắn nói xong, Tống Sư Trúc lập tức nói được. Phụ thân nàng đưa ra chủ ý này thật sự là xấu đến mức sắp chảy mỡ.
Muốn làm thịt dê béo, không phải không thể không làm Trương đồ tể.
Trên người những người đó mang theo nhiều ngân phiếu như vậy, trong huyện nha nhân khẩu nhiều, mỗi người chia một miếng thịt, bạc bao nhiêu cũng không còn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play