“Nếu đường huynh không tin ta, có thể đi hỏi người gác cổng.”
Tống Nhị Lang: “..." Chuyện này cũng không cần. Hắn thở dài một tiếng: “Những cô nương trẻ tuổi này, sao suốt ngày cứ nghĩ những chuyện tình tình ái ái này.”
Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, vui đùa nói: “Cổ nhân nói, Mộc Tra Sơ Vinh, có thể tiến cử ngậm đào, ngươi tên là Tống Sư Lâm, danh sách khuê phòng Lâm cô nương một chữ Anh, ta thấy hai người các ngươi, chính ứng với câu thơ này.” Ý nghĩa cổ của Hàm Đào, không phải chính là Anh Đào sao.
Đường muội giải thích xong, Tống Nhị Lang càng cảm thấy phiền muộn, hắn lắc đầu: “Hai ngày này, ta nhất định phải dành thời gian đi vào trong miếu bái bai.”
Tống Sư Trúc nhón chân, vỗ vỗ bả vai đường huynh nhà mình, nói: “Ta thấy cô nương kia có chút cố chấp, có lẽ sẽ không quan tâm mà đánh chủ ý ngươi lần nữa, ngươi cẩn thận một chút.”
Tống Sư Trúc rốt cục có thể nói ra những lời này, sau khi nói xong trong lòng nàng liền thở dài một hơi. Người trong cuộc chú ý một chút, dùng tốt hơn so với người ngoài nhìm chằm chằm.
“... Đang yên đang lành, vì sao nàng lại nhầm vào ta?” Tống Nhị Lang đối với cách dùng từ của đường muội có chút không nghĩ ra. Trên đời này cô nương giống Trương cô nương, vì nam nhân có thể trong đêm ra ngoài phá tính kế hoạch của phụ thân, hẳn là không nhiều lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT