Lão công này của cô cũng không phải là không phản ứng, nhưng phản ứng sinh lý là phản ứng sinh lý, mắt anh vẫn nhàn nhạt như nước tinh khiết, quả là như giếng cổ không vỡ.
Xứng đáng là ảnh đế tầm quốc tế, nếu không phải là Tề Chân đang dính lên người anh, căn bản là không thể che dấu được, suýt chút nữa là cô cũng tin rồi.
Ngày hôm sau, Tề Chân ngồi lên trên vali, sau đó để anh đẩy ra đến gara để xe của biệt thự.
Dụ Cảnh Hàng chạm vào đầu cô, nhìn xuống và hỏi cô lần cuối: "Thật sự không cần anh đưa đi?”
Tề Chân đang đội một chiếc mũ bóng chày, áo phông chữ S lớn, bên dưới là một đôi giày thể thao màu trắng, bên ngoài đôi chân thon dài đó là chiếc quần jean và một chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên cổ tay, trông rất trẻ trung.
Cô nhấc vành mũ lên, để lộ đôi mắt đen trắng và vầng trán đẹp: "Không cần đâu.”
Dụ Cảnh Hàng mỉm cười, cũng không miễn cưỡng thêm, anh vuốt vuốt cho mái tóc của cô thẳng ra, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nhớ gửi tin nhắn đó.”
Tề Chân đến muộn, ba người bạn cùng phòng khác đều đã lần lượt đến rồi.
Nhìn thấy những người nửa lạ nửa quen, vẫn khiến cô có chút ngượng ngùng. Sau khi biết nhau được một năm, cô gần như mơ hồ nhớ tên họ, cũng do là cô đóng tiền ký túc xá nhưng lại không ở, cho nên cũng chưa thân thiết với họ lắm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play