Phùng Gia Ấu tức đến nghẹn, suýt chút nữa cúi xuống cắn tay hắn một phát cho hả giận. Nhưng nghĩ đến việc không biết tay hắn có sạch không, nàng đành cố nén, chỉ lườm hắn một cái sắc lẹm: “Đúng vậy, ta trúng tà rồi, nếu không làm sao lại gả cho chàng?"
Tạ Lãm vội vàng đáp: "Để ta đi mượn bình nước ấm của dân làng cho nàng."
Nhưng Phùng Gia Ấu giữ chặt tay hắn, không cho đi: "Ta nghĩ mãi không thông." Nàng nhớ lại khoảng thời gian nửa năm trước, “Lúc mới thành hôn, miệng chàng ngọt xớt, nào là che ô cho ta, nào là làm khiên chắn cho ta, ngày ngày như rót mật..."
Giờ thì chẳng còn nghe được mấy lời êm tai ấy nữa, chỉ toàn thấy hắn chọc tức nàng.
"Khi đó ta chưa..." Tạ Lãm định nói "chưa thích nàng", nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, bèn chữa lại: "Chưa hiểu nàng nhiều, chỉ đơn giản là dỗ vợ thôi."
Đàn ông có vợ trong trại dỗ thế nào, Tạ Lãm học theo thế ấy, nói ra cũng chẳng ngại ngùng: "Lúc đó, trong mắt ta, nàng là một đại mỹ nhân thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần khen là đủ."
Phùng Gia Ấu nhướng mày: “Thế bây giờ ta không đẹp nữa à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play