Sau hồi trầm mặc đuổi theo tâm sự riêng, cuối cùng Lý Tự Tu sửa lại lời: “So sánh giữa quá khứ và hiện tại, bốn chữ "ân ái mặn nồng" này. Tạ phu nhân soi gương tự lừa mình trước đã rồi hãy đến gạt ta."
Phùng Gia Ấu vẫn giữ câu nói cũ: "Chuyện đó chẳng liên quan gì đến ngài."
Lý Tự Tu không để tâm, bước một bước về phía nàng, vừa lúc đứng ngay dưới ánh đèn hành lang, khiến gương mặt y sáng rõ hơn trước: “Ta thừa nhận là ta đã quá lạc quan, về trễ, nhưng vẫn chưa muộn."
Y để lại câu nói đó, mở dù rồi xoay người đi vào trong mưa.
Thân phận hai người bây giờ, mỗi lần gặp mặt đều rất khó khăn, Phùng Gia Ấu đuổi theo một bước, gọi thẳng tên y: "Lý Tự Tu!"
Bước chân y khựng lại.
Giọng Phùng Gia Ấu có phần sốt ruột: “Sao ngài vẫn cứ cố chấp như trước vậy hả? Bất kể ta xuất giá vì nguyên nhân gì, cũng mặc kệ tình cảm phu thê chúng ta thế nào, bây giờ ta đã là thê tử của người khác. Và ta hài lòng với hiện tại của mình, ngài tội gì cứ bám đuôi dai dẳng?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play