Nụ cười này đã xua tan bao nhiêu phiền muộn tích tụ trong lòng.
Bao nhiêu năm nay, nàng luôn một mình đối mặt với mọi chuyện. Nay, bên cạnh có một nam nhân biết cách an ủi, cảm giác đó thực sự không tệ.
Tạ Lãm nghe thấy tiếng cười khẽ dễ chịu của nàng, trái tim treo cả ngày cuối cùng cũng hạ xuống được quá nửa.
Phùng Gia Ấu vươn vai, giãn gân cốt, bỗng nhớ tới điều gì: “Ê, chàng trước giờ thật sự chưa từng thân mật với cô nương nào sao? Ai dạy chàng cách dỗ dành con gái vậy?"
“Cần ai dạy chứ?" Tạ Lãm tỏ ra khó hiểu, "Vợ mình không biết dỗ dành, còn đợi ai tới dỗ?"
Còn nữa, hắn thực không vui: "Hiện giờ nàng và ta đã thành thật tỏ rõ hết rồi, nàng không gọi ta là Tạ Lạng như trước thì thôi, gọi 'ê' là sao?"
"Ban đầu chàng không có ý xấu, nhưng dù sao cũng giả thân phận để lừa ta." Phùng Gia Ấu ngồi thẳng, hơi hếch cằm, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh, “Ta đây không dễ gì bỏ qua đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT