Nhận ra điều này, trong lòng Thẩm Nghiên hiện lên một dấu chấm hỏi.
Tủi thân cái gì? Chẳng lẽ là vì không được ăn cơm mà tủi thân? Không đến mức đó chứ? Còn có ai có thể khiến Lục Tuân tủi thân được? "Anh sao vậy?"
Lục Tuân không nói gì, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Em đã hứa trưa nay sẽ nấu cơm cho anh."
Thẩm Nghiên thầm nghĩ, quả nhiên là vì chuyện này, liền vội vàng giải thích: "Ban đầu em định ra ngoài mua đồ ăn, vừa hay gặp người bạn mà em đã nói với anh, em muốn cảm ơn người ta, nên mới đi dạo với người ta ở công viên một lát, sau đó lại đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, thế là quên mất. Thôi nào, chúng ta ăn cơm đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT