Mâu Cẩm Trình và Khương Hữu Lan giống như hai vị hộ pháp tả hữu đang rình mồi, Mâu Chi Thanh cười nhạt với Lục Phong: "Tùy anh thôi."
Lục Phong kéo vạt áo khoác của mình ra, nửa ngồi xổm trước mặt Mâu Chi Thanh, ra dáng một vị bác sĩ đang xem bệnh.
Thấy đôi trẻ trông thật hợp cảnh, Khương Hữu Lan giật nhẹ tay áo Mâu Cẩm Trình: "Để người trẻ tuổi ở lại với nhau đi, chúng ta ở đây bon nhỏ sẽ ngại đấy."
"Muốn đi thì bà đi đi, tôi ở lại đây, xem đứa con gái ngoan của bà còn định giở trò gì nữa." Mâu Cẩm Trình bắt chéo chân. Ông không tin con gái sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt. Sở dĩ ông ra hạ sách này là để dập tắt khí thế của Mâu Chi Thanh, còn trông mong con bé sẽ ngoan ngoãn xem mắt Lục Phong ư? Ông đâu có ngây thơ như vậy.
Khương Hữu Lan câm nín không nói được gì, chỉ đành ngồi lại cùng chồng, tỏ vẻ thờ ơ.
"Chi Thanh, tình trạng của em bây giờ rất tệ. Em rõ ràng đang bị mất nước nghiêm trọng, nếu không kịp thời bổ sung nước và carbohydrate, sẽ rất nhanh bị sốc đấy." Lục Phong lo lắng nói, đây là tấm lòng nhân ái của một người thầy thuốc.
Ý thức của Mâu Chi Thanh tan rã dần giống như lời Lục Phong nói, nhưng thật thần kỳ thay, từ cái miệng lúc đóng lúc mở của hắn, nàng lại nghe ra được hai chữ "Mã" và "Hưu". Hai chữ này ghép lại chính là động lực duy nhất giúp nàng giữ được sự tỉnh táo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play