Ánh chiều tà nhuộm đỏ một trời đất Tây Thiên.
Thái Sinh Vi ngồi dưới gốc hòe già, nhìn theo đội lưu dân cuối cùng vác cuốc rời đi. Trên đồng ruộng giờ chỉ còn lại binh lính do Tạ Chiêu mang đến đang thu dọn nông cụ.
“Công tử, nên trở về thôi.” Hàn Thất khoác lên vai hắn một chiếc áo sạch, ánh mắt dừng lại nơi cánh tay lộ ra dưới ống tay áo, làn da chỗ đó đỏ lên không ít, còn mang theo dấu hiệu phồng rộp do cháy nắng. “Hôm nay trời độc, ngài không nên ngồi lâu ngoài ruộng như vậy.”
Thái Sinh Vi cúi đầu nhìn tay mình, khớp ngón tay cũng hơi đỏ, cười bất đắc dĩ: “Lão cha ta nhất quyết đòi tự mình xuống ruộng, ta dù sao cũng phải ở đây trông.”
Hắn ngừng một chút, hạ giọng hỏi: “Trong kho kiểm kê hạt giống thế nào rồi? Phía Nam Thương Minh có hồi âm không?”
“Hạt giống còn thiếu một phần mười.” Hàn Thất ghé sát tai hắn, nhỏ giọng nói, “Trần Minh mang theo năm viên dạ minh châu đến Nam Thương Minh đổi lấy hạt giống, miễn cưỡng đủ cho việc gấp. Có điều tên Vương Phú đó tính toán rất khôn, một mực ép giá theo thị trường, nói là ‘cho vay lương thực’, kỳ thực là chém chúng ta gấp đôi tiền lời.”
“Cứ từ hắn mà lấy.” Thái Sinh Vi không để tâm, khoát tay, “Chỉ cần hạt giống kịp thời xuống ruộng, chút tổn thất ấy cũng đáng. Bên Triệu Nghiêm có tin mới không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT