Lời của chó: Chương 1 lúc chưa tìm hiểu kỹ từ Quá Sinh Minh Đức nên cứ tưởng đó là tên trại cứu nạn, ai ngờ bản convert dịch sai tên ông bô của nvc, nên giờ tớ sủa lại Thái Sinh Minh Đức nhé.

*****

Phủ Hà Dương, phủ đệ họ Thái.

Trời đêm u tối nặng nề, nhưng trong phủ lại đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Thái Sinh Vi nghiêng người tựa bên cửa sổ giường, tay nâng chén trà bạch ngọc. Nước trà ấm bốc khói nghi ngút, từng làn sương mờ nhè nhẹ bay lên, lượn lờ trước mắt hắn.

Khuôn mặt hắn trắng bệch như sứ, điểm chu sa chính giữa trán đỏ như máu, càng làm đôi mắt hổ phách ấy thêm phần sâu thẳm và mê hoặc.

“Phụ thân, người vẫn đang lo lắng ư?” Hắn lên tiếng.

Thái Sinh Minh Đức đang đứng trước án thư, tay cầm chặt một tờ danh sách, lông mày nhíu chặt. Gần năm mươi tuổi, tóc mai đã điểm bạc, lúc này trên trán rịn đầy mồ hôi nhỏ mịn.

 “Vi nhi, dân chạy nạn lên đến hàng vạn, kho phủ nhiều nhất cũng chỉ trụ được mười ngày lương thực.” Ông hạ giọng, đầu ngón tay hơi run rẩy. “Nếu lễ cầu mưa thất bại... lời đồn đãi ta tung ra sẽ thành con dao hai lưỡi!”

Thái Sinh Vi khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ gõ vào miệng chén trà.

“Đinh ——”

Tiếng vang trong trẻo vang lên, mặt nước trong chén trà đột nhiên nổi sóng, kế đó ngưng thành băng, nhưng chỉ trong thoáng chốc lại hóa về nước ấm, sương bốc càng dày đặc.

Thái Thịnh Minh Đức đồng tử co rụt lại, hơi thở nghẹn lại.

“Phụ thân còn không tin ta sao?” Thái Sinh Vi ngẩng mắt nhìn.

Thái Sinh Minh Đức cổ họng nghẹn ứ, một lúc lâu mới thấp giọng đáp: “Tin... Đương nhiên là tin.”

Sao ông có thể không tin?

Mười năm trước, Thái Sinh Vi bệnh nặng hấp hối, nhưng chỉ sau một đêm đã hoàn toàn bình phục. Từ đó về sau, thần tích dần xuất hiện.

Biến vật từ hư không, biến đá thành ngọc.

Nhưng dù là vậy, đối mặt với thiên tai loạn thế, ông vẫn hoảng sợ đến mức mất ăn mất ngủ.

Thái Sinh Vi cụp mắt, ngón tay điểm nhẹ lên một tấm bản đồ trải trên án thư.

Đó là địa đồ Đại Ấn – phương Bắc đất khô cằn nghìn dặm, phương Nam ngập úng thành nạn, Hà Dương phủ chính là chiếc thuyền cô đơn giữa giông tố, sơ sẩy một bước là vạn kiếp bất phục.

“Thiên hạ rối loạn, quần hùng nổi dậy.” Hắn nhàn nhạt nói. “Triều đình bất lực cứu tế, chư hầu ngấm ngầm mưu đồ, dân chạy nạn cả trăm vạn, đã đến mức đổi con cho nhau ăn…”

“Thế đạo như vậy... chẳng phải càng cần thần linh phù hộ sao?”

Thái Sinh Minh Đức siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Nhưng nếu lễ cầu mưa thất bại...”

“Không đâu.” Thái Sinh Vi ngắt lời, giọng điệu bình thản mà không cho phản bác.

Lời chưa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Lão gia! Công tử! Chu Tư Mã đến, nói là... đặc biệt mang lễ vật cho lễ cầu mưa!”

Thái Sinh Minh Đức biến sắc, quay sang nhìn con.

Thái Sinh Vi khẽ nhếch môi cười, ngón tay nâng nhẹ: “Phụ thân cứ ra tiếp, chớ để người đợi lâu.”

Thái Sinh Minh Đức hít sâu, chỉnh lại y quan, xoay người rời đi. Vừa bước đến cửa, ông không kìm được quay đầu nhìn lại.

Thái Sinh Vi vẫn đứng bên cửa sổ, ánh trăng phủ lên vai, tà áo khẽ tung bay dù không có gió.

Khoảnh khắc đó, dường như hắn không phải phàm nhân, mà là thần minh giáng thế.

Sau khi tiếng bước chân tan đi, Thái Sinh Vi chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay điểm nhẹ vào khoảng không trước mặt.

Đinh —— hệ thống “Biến Trang” đã mở.

Một giọng nói chỉ mình hắn nghe thấy vang lên trong đầu.

Lần đầu tiên hắn nghe được âm thanh này, là mười năm trước.

Lúc ấy, hắn tỉnh lại từ cơn hấp hối, cổ họng như có than nóng chặn lại.

Hắn nghe thấy tiếng khóc.

Giọng nữ nhân, nghẹn ngào, như từ nơi xa truyền đến, lại như thì thầm bên tai run rẩy.

... Vi nhi... Vi nhi...”

Có ai đó đang gọi hắn.

Hắn gắng mở mắt, nhìn thấy một gương mặt tiều tụy.

Một phụ nhân chừng ba mươi, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt chuỗi Phật châu đến trắng bệch các đốt ngón tay.

Phu nhân... Công tử sợ là...” Một ông lão râu dê đứng bên cạnh trầm giọng, “Sốt cao nhiều ngày không lui, mạch tượng hỗn loạn, thuốc thang châm cứu đều vô hiệu...”

Người phụ nữ đột nhiên lắc đầu.

Không! Thử lại! Còn——”

Lời nàng đột nhiên ngưng bặt.

Vì trên giường, đứa trẻ Thái Sinh Vi đã mở mắt.

Phụ nhân hít mạnh một hơi, Phật châu trong tay rơi xuống đất “lạch cạch”.

Vi... Vi nhi?”

Thái Sinh Vi không đáp. Trong đầu hắn vang vọng âm thanh cơ giới xa lạ.

Đinh —— phát hiện tình trạng nguy cấp, tự động kích hoạt ‘Hệ thống trang phục kỳ ảo’.

Hệ thống trói buộc hoàn tất.

Quy tắc: Mỗi ngày được rút thăm 1 lần, thu thập đủ trang phục sẽ kích hoạt hiệu ứng đặc biệt.

Lần rút thăm đầu tiên——

Chúc mừng nhận được: Dạ Minh Châu · “Hải Thượng Nguyệt Minh” (Đơn kiện – Cấp N).

Lòng bàn tay hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Một viên minh châu hiện ra từ hư không, trong suốt, tỏa ra ánh lam nhàn nhạt, như sắc nước biển sâu.

Cái này là...?!”

Nam nhân trung niên đứng bên cạnh sững sờ, mắt trừng lớn.

Hơi mát tỏa ra thẩm thấu vào làn da Thái Sinh Vi, khiến cơn sốt nhanh chóng tan biến.

Hắn nắm chặt viên châu, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Sinh Minh Đức.

Cổ đại... có thứ như vậy, sợ rằng sẽ bị xem là yêu tà.

Nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, ai mà không tin lời con trẻ?

Phụ thân...” Giọng hắn nghẹn ngào, “Con mơ thấy... Long Quân dưới biển ban cho con viên ngọc này.”

—— Đó là lời nói dối đầu tiên hắn gieo xuống.

Và Thái Sinh Minh Đức, đã tin.

Sau đêm đó, cả phủ họ Quá chấn động.

Chúng lang trung ngơ ngác nhìn nhau, không thể lý giải vì sao công tử cận tử lại hồi phục thần kỳ.

Thái Sinh Minh Đức nâng viên dạ minh châu, quỳ suốt một đêm trong từ đường. Ngày hôm sau liền mời đạo sĩ nổi danh nhất Hà Dương đến xem mệnh Thái Sinh Vi.

Đạo sĩ vừa vào phủ, nhìn mặt Thái Sinh Vi hồi lâu, rồi run rẩy quỳ xuống:

Công tử mệnh cách phi phàm, là sao trời chuyển thế!”

Thái Sinh Vi ngồi trên chủ vị, khóe môi khẽ nhếch.

Hắn biết, vị đạo sĩ kia chẳng qua chỉ hùa theo chiều gió.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Điều quan trọng là, từ giờ phút ấy, hắn không còn là "công tử ốm yếu nhà họ Thái", mà là "kẻ được thiên mệnh lựa chọn"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play